Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1511 - Chương 1694: Chủ. . . Ta. .. Nghe Lời (2)

Chương 1694: Chủ. . . Ta. .. Nghe lời (2) Chương 1694: Chủ. . . Ta. .. Nghe lời (2)Chương 1694: Chủ. . . Ta. .. Nghe lời (2)

Chương 1694: Chủ. . Ta. .. Nghe lời (2)

Nhưng ở bên cạnh y, Hứa Thanh đứng nhìn qua người trước mắt.

Người này, chính là tiểu tử câm.

Hứa Thanh đã sớm phát giác được đối phương, cũng liếc mắt liền nhìn ra tu vi của y đã đạt đến trình độ ba đoàn mệnh hỏa, thậm chí đã mở không ít pháp khiếu, cách đoàn mệnh hỏa thứ tư chỉ kém hai đạo pháp khiếu.

Loại tư chất này, đặt trong bất kỳ một tông môn nào, cũng đã coi như là thiên kiêu trong thiên kiêu.

Mà rất nhiều thương thế trên người của y cũng đủ để nói rõ hết thảy tất cả, là do chính bản thân y liều mạng mà đạt được.

Hơn nữa thiên phú của tiểu tử câm, chính là có thể cảm giác vật mà người khác không thể cảm giác tới, hết thảy những thứ này khiến cho tương lai của y nhất định không tâm thường.

"Ngươi tùy thời có thể tấn thăng lên Thiên Cung."

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

Giọng của hắn vang vọng trên đầu đường trống trải, sau khi tiểu tử câm nghe được thân thể liên chấn động, lập tức quỳ bái xuống, không ngừng dập đầu.

Mỗi một lần đều rất dùng sức.

Cho đến khi có một cỗ sức mạnh nhu hòa nâng dậy, tiểu tử câm mới dừng lại, y dựa vào cảm ứng, quay mặt về phía Hứa Thanh, trong mắt lộ ra vẻ sùng kính, giơ lên năm ngón tay.

Hứa Thanh hiểu.

Tiểu tử câm đây là đang nói muốn mở ra năm đoàn mệnh hỏa, muốn đi trên con đường Hứa Thanh đã đi qua.

Hứa Thanh gật đầu, hắn nguyện ý thấy bên trong Thất Huyết Đồng có người đi trên con đường mình đã đi qua, nhưng con đường này rất khó khăn, vì vậy Hứa Thanh trầm ngâm, sau đó quay người rời đi.

Nhưng lại có một khối ngọc bội lăng không xuất hiện ở trước mặt tiểu tử câm, nương theo giọng nói Hứa Thanh, vang vọng trong tâm thần của tiểu tử câm.

"Về đạo pháp khiếu cuối cùng, ngươi có thể cam khối ngọc bội này đi tới đảo của Hải Thi tộc, vào thời khắc sinh tử mở ra, nếu như ngươi thành công nhen nhóm năm đoàn mệnh hỏa, hình thành Thiên Cung, như vậy có thể đến Hình Ngục Tị, làm một binh sĩ.”

Thân thể tiểu tử câm chấn động, tiếp được ngọc bội, dùng sức cầm chặt, ngẩng đầu nhìn qua xa xa, trong mắt của y càng lúc càng kiên định.

Y sùng bái Hứa Thanh, những năm qua vẫn đều thủy chung như thế, cho nên y muốn di trên con đường Hứa Thanh đi qua, muốn thu được nhận thức của Hứa Thanh, có thể đi theo ở bên cạnh hắn. Nhất là y cảm giác đến tồn tại kinh khủng lúc trước mình nhìn thấy bên trong cái bóng của Hứa Thanh kia, bây giờ nó đã kinh khủng hơn rồi, nhưng cũng không còn đáng sợ như trước nữa.

Bởi vì ánh mắt của nó, thời khắc nhìn qua Hứa Thanh, kính sợ cùng với cầu khẩn, là toàn bộ cảm xúc ẩn chứa trong đó.

Hứa Thanh trở về tới phủ Quận Trưởng, ngồi trong lầu nhìn qua bầu trời đêm, bốn phía rất yên lặng, gió nhẹ thổi tới khiến cho những sợi tóc của hắn phiêu động, giống như tâm tư của hắn lúc này vậy.

"Cố nhân, hình như không nhiều như vậy....

"Có một số người, đi tới đi lui, đã không nhìn thấy nữa."

Hứa Thanh nhắm mắt lại.

Ngày hôm nay, ngoại trừ Trương Tam cùng tiểu tử câm ra, hắn còn nhìn thấy Ngôn Ngôn. Ngôn Ngôn, đã trở thành Chấp Kiếm Giả.

Hứa Thanh không gặp mặt nàng, nhưng rốt cuộc hắn đã nhìn ra căn nguyên bệnh tình của Ngôn Ngôn, trong ký ức của hắn, tính cách của Ngôn Ngôn luôn hiện ra tàn ngược, đối với bản thân như thế, đối với địch nhân càng là như vậy.

Không ngừng hành hạ người khác đến chết, cùng với tự làm khổ mình, hình như chỉ có điều đó mới có thể khiến cho nàng vui vẻ.

Nãi nãi của Ngôn Ngôn đã từng nói cho Hứa Thanh biết rằng nàng bị bệnh.

Lúc đó Hứa Thanh không nhìn ra đáp án, nhưng bây giờ hắn đã biết.

Trong những người hắn đã nhìn thấy qua trong những năm này, Ngôn Ngôn là một người duy nhất mà bên trong thân thể không có một chút dị chất nào.

Ngoại trừ Ngôn Ngôn ra, những người khác dù là nhìn như không có, nhưng trên thực tế là đã được thanh trừ, thời gian lâu dài vẫn sẽ xuất hiện, không giống với Ngôn Ngôn.

Thân thể của Ngôn Ngôn dường như từ trước cho tới bây giờ đều chưa từng có dị chất.

Bởi vì, dị chất dung nhập vào trong linh hôn của nàng, linh hồn của nàng bị ô nhiễm nghiêm trọng, điều này khiến cho nàng điên cuồng và biến thái, tự làm khổ mình, vả lại có thể tưởng tượng theo thời gian trôi qua, theo nàng trưởng thành, sẽ càng ngày càng điên hơn.

Đây cũng là nguyên nhân tổ mẫu cưng chiều nàng, bà ấy biết người tôn nữ này của mình, không sống lâu.

Nhưng sau khi trải qua sự tình bên Tế Nguyệt đại vực, trong mắt Hứa Thanh, linh hồn bị ô nhiễm nghiêm trọng của Ngôn Ngôn, bản thân nó cũng có đủ một tia Thần Tính đặc biệt.

Cho nên, mặc dù Hứa Thanh không trực tiếp hiện thân gặp Ngôn Ngôn, nhưng đã hòa hợp vào bên trong linh hồn của Ngôn Ngôn một căn lông vũ Xích Mẫu, lưu lại cho nàng một câu nói, để cho nàng thử nghiệm mượn nhờ lực lượng lông vũ đó mà tu hành.

"Nàng rất thích hợp tu Thần."

Hứa Thanh mở mắt ra, nhìn về phía Nghênh Hoàng Châu, chỗ đó có một tòa Quỷ Đế Sơn.

Vào ba ngày trước, Thất gia đã rời khỏi Phong Hải Quận, đi tới Quỷ Đế Sơn, bởi vì lão Tam đang tu luyện ở đó, cùng nhau tu luyện với y ở đó còn có cả tiểu nam hài lúc trước kia.

Suy nghĩ .… theo gió thổi qua, không ngừng lan tràn, Hứa Thanh suy tư rất nhiều chuyện xưa, rất nhiều cố nhân, ví dụ như Thanh Thu, nàng đang ở Nghênh Hoàng Châu.

Cuối cùng, Hứa Thanh nhìn tới Nam Hoàng Châu xa xa.

Vào thời khắc này ... gió dừng lại, suy nghĩ cùng ánh mắt của Hứa Thanh cũng thu hồi theo, nhàn nhạt mở miệng.

"Từ sau khi thu được máu thịt Xích Mẫu, ngươi cứ vẻ cầu khẩn như vậy nhìn qua ta, nhất là sau khi Du Linh Tử đã bị sư tôn ta mang đi, ánh mắt của ngươi lại càng cường liệt, cho nen. . . . . Ngươi muốn ăn?"

Lời Hứa Thanh vừa ra, dưới ánh trăng, cái bóng của hắn lập tức nổi lên gợn sóng, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, bên trong đó trồi lên một chiếc quan tài đen nhánh, phía trên mọc đầy những con mắt.

Mỗi một con mắt đều hiện ra vẻ kính sợ cùng cầu khẩn, càng có từng đợt chấn động cảm xúc đứt quãng vang vọng trong lòng Hứa Thanh.

"Chủ...... Ta..... Nghe lời."

"Ăn ăn...... Mạnh... Ta..... Tế hiến. . "

"Thân Hỏa.. ˆ"
Bình Luận (0)
Comment