Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1516 - Chuong 1699: Phong Hai Quan Cau Ca (3)

Chuong 1699: Phong Hai Quan cau ca (3) Chuong 1699: Phong Hai Quan cau ca (3)Chuong 1699: Phong Hai Quan cau ca (3)

Chuong 1699: Phong Hai Quan cau ca (3)

Nếu như có người trông thấy, nhất định cảm thấy kinh tâm đối với một màn đó không thôi.

Bởi vì Hứa Thanh, chính là người dưỡng con Ma Thần này.

Thời gian trôi qua, có một số việc, nên tới đúng là vẫn sẽ tới.

Phong Hải Quận chuẩn bị một loạt cho chiến tranh, nguyên nhân căn bản chính là Thất hoàng tử cùng với Thiên Lan Vương, bọn họ như là lưỡi dao bén, treo ở trên đỉnh đầu của tu sĩ Phong Hải Quận.

Hứa Thanh từng nghĩ tới, nói ra hết thảy để trấn an nhân tâm.

Nhưng Thất gia cùng với Diêu Hầu cũng uyển chuyển ngăn cản, bọn họ. ... Đang hạ một bàn cờ lớn.

Mặc dù bọn họ không nói rõ về bàn cờ này, nhưng Hứa Thanh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sớm đã nhìn ra phần cuối.

Thất gia cùng với Diêu Hầu, đang câu cá.

Hôm nay, đầu cá thứ nhất, mắc câu rồi.

Từ tiền tuyến Hắc Thiên tộc truyền đến tin tức, năm đội tu sĩ của Phong Hải Quận đi đến chiến trường, sau khi trải qua mấy lần nhiệm vụ chiến tranh cửu tử nhất sinh, cũng không phải là tử vong toàn bộ.

Còn có hơn một vạn người vẫn còn sống.

500 vạn tu sĩ Phong Hải Quận, chỉ còn có hơn một vạn người này còn sống, bọn họ đã trải qua nhiêu lần sinh tử, đã trải qua đau khổ cùng hành hạ, cuối cùng lại trở thành con rơi.

Khổng Tường Long cùng với một chút Chấp Kiếm Giả cũng ở trong đó.

Mà bọn họ khó khăn trốn thoát, cũng không có lựa chọn trở về đại quân của Thiên Lan Vương, mà rời khỏi chiến trường, bọn họ muốn quay về Phong Hải Quận.

Việc này lộ ra kỳ dị, không phù hợp với suy luận, bản thân cũng có chỗ không giải thích thông được, giống như có một độc thủ ở sau lưng khống chế, thúc đẩy bước chân của những người sống sót này, chỉ định con đường cho bọn họ.

Nhưng mặc kệ như thế nào, trong tin tức truyên tới Phong Hải Quận, đã bao hàm cả một khối ngọc giản lưu ảnh, bên trong rõ ràng ghi lại thân ảnh mỏi mệt khó khăn của bọn họ.

Mà ở trên đường trở về, bọn họ cũng gặp phải thân vệ của Thiên Lan Vương truy kích, tội danh không cách nào giải thích, lâm trận đào thoát.

Bây giờ bọn họ bị nhốt ở một chỗ tuyệt địa, chỉ có thể chờ chết.

Phong Hải Quận, sẽ phải đưa ra lựa chọn. Phải xử lý như thế nào đối với những người sống sót này, cứu hay là không cứu, lại tuyên cáo như thế nào.

Nếu như cứu, như vậy chẳng khác nào là xác thực thái độ, nếu như không cứu, trơ mắt nhìn bọn họ bị chế tài, nhân tâm của Phong Hải Quận cũng sẽ tản.

"Cho nên, Trịnh Khải Dịch, Diêu Thiên Yến, hai người các ngươi. .. Sẽ lựa chọn như thế nào đây?"

Bên trong Đô thành của Thất hoàng tử, Tổng Minh lúc đầu của Liên Minh Bát Tông - Trần Dương Tử, gã hạ xuống một quân cờ đầu tiên trên một bàn cờ trống trơn.

"Dựa theo phán đoán của ta đối với phong cách hành sự của các ngươi, các ngươi nhất định sẽ đi cứu."

"Nhưng vạn dặm xa xôi đi cứu những người đó, hạng người tâm thường đều không có tác dụng, người đi... Nhất định phải là cường giả, nhưng một tên sợ là chưa đủ." "Như vậy trong đám người di tới này, có thể có Tử Huyền hay không đây? Nếu như có, thế thì chiêu gậy ông đập lưng ông này quả là vừa đơn giản lại thuận tiện.

Trân Dương Tử nở nụ cười, thật ra gã cũng không quan tâm lắm đối với đám cứu binh, nếu như trong đó có Tử Huyền tự nhiên là tốt nhất, nếu như không có Tử Huyên, như vậy chính là kế điệu hổ ly sơn.

"Toàn bộ Phong Hải Quận, chỉ có hai người là Trịnh Khải Dịch cùng với Diêu Hầu là ta đánh không lại, tất nhiên trong bọn họ sẽ có một người ra ngoài, nói cách khác, chưa đủ để cứu viện."

"Còn có hai cỗ khôi lỗi kia... Ta cũng đã có phương pháp ứng đối."

Trong mắt Trần Dương Tử lộ ra chờ mong, ngẩng đầu nhìn tới phía Phong Hải Quận.

Tất nhiên gã sẽ không tùy tiện trực tiếp đi vào trong Phong Hải Quận, mà nhiệm vụ của Thất hoàng tử cũng phải hoàn thành, nhưng đối với gã mà nói, điều này cũng không khó.

Vây thành đánh viện binh, gậy ông đập lưng ông, điệu hổ ly sơn, ba chiêu này như là hòa tan vào nhất thể, chuyển động như thế nào, biến hóa như thế nào, gã đều có phương pháp ứng đối, tùy tâm nắm giữ.

Mà lúc Trân Dương Tử nhìn tới phía Phong Hải Quận, bên Phong Hải Quận, trên lầu các trong phủ Quận Trưởng, Hứa Thanh cùng Thất gia và Diêu Hầu đứng ở nơi đó, cũng đang nhìn tới phía Đô thành chỗ Thiên Phong Quốc của Thất hoàng tử.

"Hứa Thanh, ngươi thấy thế nào?" Thất gia nhàn nhạt mở miệng.

"Sư tôn, cá mắc câu rồi." Hứa Thanh nói khẽ.

Thất gia nghe vậy, cười ha ha, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

"Cho nên... Ngươi đi hay là ta đi?” Diêu Hầu nhìn Thất gia.

"Ngươi di đi, ta chờ một chút, nhìn xem chiêu thứ hai của đối phương là gì, nếu như cùng đi, đối phương sẽ hoài nghi quá mức thuận lợi, nhớ kỹ, mang theo cả khôi lỗi, chớ chủ quan." Thất gia nhìn qua Diêu Hầu.

Diêu Hầu gật đầu, thân là nguyên lão duy nhất trong cao tâng lúc đầu của Phong Hải Quận, y hành động tất nhiên tự có chừng mực, vì vậy tiến về phía trước đi ra một bước, trong nháy mắt tiếp theo liên tan biến khỏi lầu các.

Rất nhanh, Cung chủ Phụng Hành Cung cùng Chấp Kiếm Cung, còn có một chút tông chủ các tông lập tức theo Diêu Hầu đi ra ngoài, vạch phá phía chân trời rời đi.

Về phần Thất gia, mấy ngày sau cũng đã nhận được chiêu thứ hai mà lão chờ đợi.

Bên trong Phong Hải Quận, rất nhiêu tông môn đột nhiên phản loạn. Những tông môn này phân tán trong từng châu, cùng lúc bộc phát, tung ra lời đồn làm loạn bốn phương, rất có dấu hiệu tạo thành vô số đóm lửa cháy lan khắp đồng cỏ.

Không chỉ như thế, trên biển cấm cũng có không ít dị tộc đột nhiên phát binh, xâm nhập từ rất nhiêu đường ven biển của Phong Hải Quận, bao gồm cả mấy châu ở bên trong Nghênh Hoàng Châu.

Không chỉ như thế, ngoài bến cảng Thất Huyết Đồng ở Nam Hoàng Châu cũng xuất hiện rất nhiều dị tộc biển cấm, càng có cường giả Quy Hư dẫn đại quân tiến đến.

Trong khoảng thời gian ngắn, lòng người Phong Hải Quận bàng hoàng, chiến loạn giống như thoáng cái sẽ bộc phát ra.

Đối mặt với nguy cơ như thế, rất nhiều Chấp Kiếm Giả lập tức được phái ra ngoài, Thất gia càng là lựa chọn đích thân dẫn người đi đến trấn áp. Mà theo lão va Diêu Hầu lần lượt rời khỏi, khiến cho Quận Đô nơi đây bỗng nhiên trở lên trống rỗng trước đó chưa từng có.

Loại trống rỗng này, bị một đôi mắt giấu ở sau bàn cờ ngóng nhìn.

“Có chút thuận lợi...

Trân Dương Tử hạ xuống con cờ thứ hai, trong mắt lộ ra vẻ trâm ngâm, sau một lúc lâu, gã hạ xuống con cờ thứ ba.

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment