Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1519 - Chương 1702: Hứa Thanh, Ngươi Thật Ác! ! (1)

Chương 1702: Hứa Thanh, ngươi thật ác! ! (1) Chương 1702: Hứa Thanh, ngươi thật ác! ! (1)Chương 1702: Hứa Thanh, ngươi thật ác! ! (1)

Chương 1702: Hứa Thanh, ngươi thật ác! ! (1)

Mặc dù lực bộc phát của Trung Viên Tử bản gốc cũng không yếu, nhưng cuối cùng thì cường độ vẫn còn tồn tại hạn mức cao nhất, mà sau khi sáp nhập vào một tia Thần Hỏa tự đốt cháy toàn thân của Thần tử ở Tế Nguyệt đại vực, nó liên xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Biến hóa này đến từ bản chất bên trong của Trung Viên Tử, giống như là tấn cấp, khiến cho nó từ trên trình độ nhất định phù hợp với đặc tính của Thự Quang Chi Dương.

Kể từ đó, uy lực của nó là cực kỳ khủng bố, một khắc bị Hứa Thanh ném ra, nó bỏ qua hết thảy trở ngại của vòng xoáy máu thịt, bỏ qua uy áp đến từ cánh tay Kim Ô, trực tiếp liền phá vỡ tất cả, tiến vào trong vòng xoáy.

Xuất hiện ở trên bàn cờ của Trần Dương Tử trong Đô thành Thiên Phong Quốc, chuyển động vài vòng ở bên trên, tràn ra ánh sáng màu trắng, từ bên trong càng dâng lên một cỗ khí tức kinh khủng.

Trân Dương Tử nguyên bản nội tâm nắm chắc thắng lợi trong tay, vẻ mặt càng là vô cùng ung dung, sau khi tất cả kế hoạch của gã đều hoàn thành thuận lợi, gã liền cảm thấy vô cùng nắm chắc đối với một lần bắt người này.

Nhưng nháy mắt khi nhìn thấy Trung Viên Tử, cảm thụ khí tức trong đó, con ngươi của gã lập tức co rút lại, tâm thân trực tiếp như có thiên lôi nổ vang, gã không biết đây là cái gì, nhưng nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn khiến cho lông tóc khắp cả người gã bùng nổ.

Nguy hiểm, nguy hiểm đến cực hạn!

Cái loại cảm giác mà mỗi một tấc máu thịt, mỗi một khối xương cốt trên người đều đang không ngừng run rẩy, truyền tới cảm giác vô cùng nguy hiểm như thế, khiến cho tâm thần của Trần Dương Tử hoàn toàn cuộn trào. Cảm giác tử vong ngập trời ap đến.

Gã biết mình không có đủ thời gian phản ứng, cũng không cách nào đối kháng, giờ phút này đường sống duy nhất, chỉ có bàn cờ.

Vì vậy trong một cái chớp mắt đạo ánh sáng màu trắng bộc phát, gã trực tiếp cắt đứt cánh tay vươn vào vòng xoáy của mình, hơi thở tiếp theo, biển ánh sáng màu trắng mang theo uy thế hủy thiên diệt địa chợt tản ra từ trên Trung Viên Tử.

Trong chớp mắt liền bao trùm gian phòng Trần Dương Tử.

Hết thảy mọi thứ trong gian phòng, bao gồm kiến trúc, bao gồm chỗ ngồi, bao gồm bàn cờ, cũng bao gồm cả thân thể Trần Dương Tử, vào thời khắc này tất cả đều tan thành mây khói, bị một cỗ sóng nhiệt làm cho bốc hơi, hóa thành hư ảo.

Mà sự bộc phát của bạch quang mới chỉ là vừa mới bắt đầu, biển ánh sáng bao trùm chỗ ở của Trần Dương Tử, sau đó nhanh chóng khuếch tán về bát phương, chốc lát liền bao trùm kiến trúc gân đó, bao trùm thiên địa bốn phía.

Kiến trúc sụp đổ, bị đốt cháy thành bụi bặm, bầu trời đỏ thâm, theo biển ánh sáng xuất hiện, sóng nhiệt cùng nhau bốc lên, hủy diệt toàn bộ.

Từ xa nhìn lại, một khu vực xuất hiện biển ánh sáng như vậy, liền tạo thành một hình nửa vòng tròn úp thật lớn, hết thảy tồn trong đó tại, tất cả đều trở thành tro bụi.

Mà hào quang của hình nửa vòng tròn này vẫn còn đang cấp tốc khuếch tán.

Bên trong Đô thành ở Thiên Phong Quốc cũng không có phàm tục, bọn họ đã sớm rời khỏi nơi này cùng với người ban đầu của Thiên Phong Quốc.

Bây giờ tôn tại ở bên trong Đô thành đều là thủ hạ dưới trướng của Thất hoàng tử cùng với thế lực phụ thuộc tới từ bát phương, và Đô thành cũng được xưng là Hoàng Đô của Thiên Phong Quốc.

Những người trong đó không thiếu cường giả, Quy Hư không ít, Linh Tàng càng nhiều hơn nữa.

Bọn họ hoặc là tử trung với Thất hoàng tử, hoặc chính là thuần phục và tới tìm nơi nương tựa, thuộc về thành viên nòng cốt để Thất hoàng tử kiến lập khai phủ ở mảnh đại vực này.

Đối với Thất hoàng tử mà nói, mỗi một phương đều có giá trị tồn tại, càng là cơ sở để gã triển khai kế hoạch lớn trong tương lai.

Cho nên tất cả đều không bị Thất hoàng tử đưa đi tiên tuyến, mà ở lại bên trong Đô thành để được an toàn.

Nhưng mà trước mắt, dưới màn hào quang bộc phát, sự kinh khủng lộ ra trong đó, lập tức liền đưa tới toàn bộ chúng tu sĩ bên trong Đô thành hoảng sợ, cảm giác hãi hùng khiếp vía, cảm giác nguy hiểm của tử vong ập đến, khiến cho thần sắc của tất cả mọi người đều đại biến.

Mà giờ phút này bên trong hoàng cung, Thất hoàng tử đang triệu tập một đám người để trao đổi về việc làm thế nào trù bị vật tư cần thiết cho chiến trường ngoài tiên tuyến.

Trong đó có một người đến từ Phong Hải Quận, lúc này lời của gã đang vang vọng bên trong đại điện.

"Ta cho rằng những vật tư cần thiết cho tiên tuyến, bên phía Phong Hải Quận hoàn toàn có thể cung cấp, dẫu sao. . -"

Không đợi lời của gã nói xong, khí tức kinh khủng bộc phát đến từ chỗ ở của Trân Dương Tử trực tiếp khiến cho bầu trời trở nên cực sáng, thế giới hóa thành hư vô.

Bầu trời chấn động, một mảnh màu đỏ.

Đại địa cũng bị tác động, địa chấn rung mạnh.

Thần sắc của tất cả mọi người trong đại điện đều đại biến, sóng nhiệt đập thẳng vào mặt, khiến cho tóc của bọn họ cũng bắt đầu thiêu đốt.

Thất hoàng tử càng là theo bản năng đứng lên, ngóng nhìn về nơi xa xăm, trên mặt hiện ra ý hoảng sợ, bên trong con ngươi của gã, phản chiếu rõ ràng một màn hào quang hình nửa vòng tròn đang không ngừng mở rộng.

“Thự Quang Chi Dương! !

Thất hoàng tử nghẹn ngào hô lên.

Trường hạo kiếp này, vẫn còn tiếp tục.

Biển ánh sáng với sóng nhiệt bộc phát ngập trời, cuộn trào vô tận về bốn phía, bao trùm qua hơn phân nửa thành khu, cho đến khi... Bao trùm trọn cả Đô thành vào bên trong, sau đó lại khuếch tán ra một phạm vi lớn.

Pháp bảo Cấm Ky đến từ Thiên Phong Quốc được kích phát, ý đồ chống cự, thế nhưng cũng không kiên trì được bao lâu, chỉ trong thời gian mấy cái hô hấp liên tan nát. Vô số tu sĩ muốn chạy trốn, nhưng mặc kệ thân thể của bọn họ đang ở giữa không trung hay trên vùng đất, ở bất cứ khu vực nào đều không thể chạy thoát, biển ánh sáng chiếu qua, khiến cho vô số tu sĩ trực tiếp biến thành tro bụi.

Sóng nhiệt khuếch tán, càng là thôn phệ tất cả, tiếng kêu rên thê lương, khiến cho Hoàng Đô của Thiên Phong Quốc đã trở thành địa ngục nhân gian.

Cho đến một nén nhang sau, tia sáng ở nơi đây mới tản dần ra, sóng nhiệt dư thừa cùng với mùi thịt nướng tràn ngập nơi đây.

Thả mắt nhìn đi, Hoàng Đô của Thiên Phong Quốc. . .Da không còn tồn tại.

Chỉ có một mảnh đất khô cằn, không có bất kỳ kiến trúc, cũng không có bất kỳ cỗ hài cốt nào, hết thảy tất cả ... đều đã trở thành bụi bặm.

Vào ngày hôm nay, Hoàng Đô của Thiên Phong Quốc vốn đang sừng sững trên vùng đất này vô số năm, nhưng bây giờ ... đã bị xóa đi.
Bình Luận (0)
Comment