Chương 1703: Hứa Thanh, ngươi thật ác! ! (2)
Chương 1703: Hứa Thanh, ngươi thật ác! ! (2)Chương 1703: Hứa Thanh, ngươi thật ác! ! (2)
Chương 1703: Hứa Thanh, ngươi thật ác! ! (2)
Chỉ có chưa tới một ngàn người còn sống sót bên trong trường hạo kiếp này, dĩ nhiên Thất hoàng tử cũng ở trong đó, nhưng bất kỳ một người nào trong bọn họ đều chật vật đến cực hạn, trên người đều có thương thế riêng.
Giờ phút này Thất hoàng tử đứng ở phương xa, nhìn qua hết thảy, tóc tai bù xù, không có nửa điểm thong dong như trước kia, thân thể của gã run rẩy, tròng mắt đỏ thẫm, toàn bộ cảm xúc đã hóa thành điên cuồng.
Giờ phút này phong độ của gã, niềm kiêu ngạo của gã, sự ngạo nghễ của gã, toàn bộ đều tan vỡ.
"Aaall
"Là ai, là ai làm!
"Là ai ném một quả Thự Quang Chỉ Dương tới đây! 上 Thất hoàng tử kêu lên thê lương, trong mắt là vô số tơ máu, gã thất thố không cách nào trấn định, cho dù là tới bây giờ, gã cũng không thể nào tiếp nhận được những thứ mình đang nhìn thấy trước mắt, không cách nào tiếp nhận hết thảy sự việc vừa trải qua.
Càng là không thể tiếp thu Hoàng Đô một khắc trước vẫn còn thật ổn, giờ khắc này đã hóa thành phế tích.
Nhất là khi nghĩ đến gần trăm vạn thủ hạ trung thành và tận tâm, chỉ cần mình nói một câu, có thể để cho bọn họ đi san bằng hết thảy, còn có những thành viên nồng cốt gã lựa chọn ra từ trong những thế lực cùng tông môn và tộc đàn khắp nơi tới tìm mình nương tựa.
Bất kỳ một người nào, đều là tài phú của gã, đều là sự chuẩn bị của gã.
Nhưng hôm nay. . . . . Hết thảy, đều không còn tồn tại.
Chuẩn bị nhiều năm qua của gã, đã bị cuốn trôi theo dòng nước! Nội tâm của Thất hoàng tử đau nhức kịch liệt, sắc mặt gã trắng bệch, một ngụm máu tươi trào lên từ trong cơ thể, phun ra khỏi miệng, thân thể không ngừng run rẩy, trên trán khua lên gân xanh, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu thê lương.
Đau nhức sâu tận xương tủy, đau đớn tới tận linh hồn!
Gã không cách nào tưởng tượng, cũng không cách nào hiểu được, vì sao lại như vậy, tại sao... Lại có một quả Thự Quang Chi Dương bạo phát ở chỗ của mình, phá hủy toàn bộ mọi thứ của gã.
Tim của gã càng là đập nhanh vô cùng, gã sợ hãi, hoảng hốt, vừa nãy. . . gã chỉ xém chút nữa đã vẫn lạc.
Thân là Hoàng tử, nhất là Hoàng tử chiếm cứ một đại vực, tương lai bừng sáng, cho tới tận bây giờ gã chưa hề suy nghĩ tới việc tử vong, nhưng hôm nay... . Tử vong, lại cách gã gần đến như thế.
Nếu như không phải Thiên Lan Vương để lại cho gã một chút thủ đoạn, có lẽ gã đã không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi!
Mà trong khi Thất hoàng tử đang run rẩy thê lương, thủ hạ điều tra về việc liên quan đến chuyện này đã tra ra kết quả.
Chỉ thấy một thân ảnh bay ra từ trong vùng đất bụi bặm khô can phía trước, đi đến trước mặt Thất hoàng tử, sau đó lập tức quỳ bái xuống, khóe miệng mang theo máu tươi, trâm thấp mở miệng.
"Điện hạ, đã tra ra một chút nguyên do...
Thất hoàng tử chợt quay đầu, nhìn kỹ người trước mặt, hô hấp dồn dập, đi lên đưa tay túm lấy, cực kỳ phẫn nộ.
"Nói"
"Đầu nguồn Thự Quang Chi Dương bộc phát đến từ... chỗ ở của Trần Dương Tử." Người tới thấp giọng mở miệng.
"Mà Trần Dương Tử đang thi hành nhiệm vụ điện hạ an bài về Phong Hải Quận, khả năng... Đây là trả thù tới từ Phong Hải Quận... Người này cũng không dám nói tiếp nữa rồi, lấy tu vi của Trân Dương Tử, coi như là tự bạo, cũng không thể nào thể hiện ra uy lực của Thự Quang Chi Dương, cho nên nghĩ tới cái nhiệm vụ mà gã chấp hành, cũng không khó để đoán ra đầu nguồn.
Nhưng mà cái suy đoán này khiến cho gã hoảng sợ, cũng làm cho toàn bộ gần ngàn người còn sống sót ở bốn phía hoảng loạn.
Tay của Thất hoàng tử run lên, nội tâm không cách nào khống chế cuộn trào mãnh liệt, mạnh mẽ nhìn về phía Phong Hải Quận, trong mắt sát cơ ngập trời, nếu như ánh mắt có thể giết người, có thể hóa thành Thự Quang Chi Dương, như vậy giờ phút này dưới ánh mắt của gã, Phong Hải Quận nhất định không còn tồn tại.
Nhưng đáng tiếc, gã không làm được.
"Phong Hải Quận, có thể chế tạo Thự Quang Chi Dương, mặc dù uy lực không cách nào so sánh cùng với Thự Quang Chi Dương chân chính, nhưng cũng tương tự kinh thiên động địa! !ˆ
"Cái này chính là nguyên nhân khiến cho Đốc Quân và cả vạn quân sĩ mất liên lạc ở Phong Hải Quận!"
Thất hoàng tử thì thào trong đáy lòng, gã muốn khôi phục lại vẻ thong dong, khôi phục lại sự bình tĩnh, muốn đè xuống đau đớn trong nội tâm, nhưng thân thể run ray cùng với cơn sợ hãi che giấu chỗ sâu trong mắt đã mơ hồ lộ ra nội tâm của gã.
Gã, sợ rồi.
"Ta chỉ là muốn Trần Dương Tử bắt Tử Huyền tới làm lô đỉnh, thăm dò Phong Hải Quận một chút mà thôi... Vậy mà Phong Hải Quận lại ném cả một quả Thự Quang Chi Dương tới chỗ của ta. . …
"Hứa Thanh, nhất định là hắn hạ lệnh, đây là hắn đang cảnh cáo ta, chớ chọc hắn, cũng đừng nghĩ động tới nữ nhân của hắn... Hứa Thanh, ngươi thật ác độc!"
Thất hoàng tử nghĩ tới đây, lần nữa phun ra máu tươi, khó khăn thu hồi ánh mắt, ngơ ngác nhìn về mảnh đất khô cằn phía trước, cuối cùng hung hăng nghiến răng.
"Chúng ta rời khỏi nơi đây, tìm chỗ ẩn nấp ... Đợi cữu phụ ta trở vê!"
Thất hoàng tử nghẹn khuất trong lòng, nhưng càng nhiều hơn là tim đập nhanh cùng sợ hãi, gã sợ... Sẽ lại có một quả Thự Quang Chi Dương nữa được ném tới.
Trước khi Thiên Lan Vương chưa trở về, gã không muốn trêu chọc Phong Hải Quận nữa, cũng không dám trêu chọc, gã cảm thấy một đám kia đều là lũ điên, mà lũ điên nắm giữ Thự Quang Chi Dương thì rất đáng sợ.
Cùng lúc đó, một khắc Hoàng Đô của Thiên Phong Quốc bị xóa đi dưới sức bộc phát của Trung Viên Tử, trong đại điện Quận Đô ở Phong Hải Quận cách nơi này rất xa, vòng xoáy máu thịt âm am tan vỡ.
Cánh tay Kim Ô do Trần Dương Tử duỗi ra cũng rơi xuống trên mặt đất, nhanh chóng nhúc nhích, sau đó hóa thành thân thể Trân Dương Tử, vô cùng Suy yếu.
Sau khi tu vi đạt đến trình độ nhất định, chỉ cần không phải toàn bộ thân hình diệt vong, như vậy tái sinh cũng không phải là chuyện gì khó khăn, nhưng mà đại giới rất lớn.
Mà lựa chọn lúc trước của Trân Dương Tử, là đường sống duy nhất của gã, chỉ có chặt đứt cánh tay, mượn nhờ cánh tay để tái sinh, mới cứu được gã trong tình thế hẳn phải chết đó.
Giờ phút này theo cánh tay đứt hóa thành thân hình, Trân Dương Tử chợt lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, thần sắc mang theo ngưng trọng, trong mắt cất giấu hoảng sợ, mạnh mẽ nhìn về phía vòng xoáy máu thịt tan vỡ, lại theo bản năng nhìn về phía Hứa Thanh. "Ngươi... Thứ ngươi vừa mới ném vào trong là cái gì?”