Chương 1704: Cửu gia gia kinh nghiệm phong phú (1)
Chương 1704: Cửu gia gia kinh nghiệm phong phú (1)Chương 1704: Cửu gia gia kinh nghiệm phong phú (1)
Chuong 1704: Curu gia gia kinh nghiem phong phu (1)
Đối mặt với câu hỏi của Tổng Minh Trân Dương Tử, nguyên bản Hứa Thanh không muốn nhiều lời, nhưng đưa mắt nhìn sắc mặt xanh mét của Tử Huyền, cùng với nhớ tới những bố trí lúc trước của Tổng Minh, còn có vẻ mặt của tu sĩ Phong Hải Quận bốn phía.
Vì vậy hắn liền nhàn nhạt mở miệng.
"Một quả Thự Quang Chi Dương."
Lời này vừa truyền ra, thần sắc của toàn bộ mọi người bên trong đại điện Quận Trưởng đều lập tức đại biến, Huyết Luyện Tử cũng được, Tử Huyền cũng thế, còn cả những tu sĩ khác lưu lại bảo vệ Phong Hải Quận, tất cả nhao nhao hít sâu, trên mặt đều hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Thự Quang Chi Dương?”
"Cái này... Cái này.... " Âm thanh xôn xao nghẹn ngào đồng thời truyền từ trong miệng mọi người, mà tiếng kêu hoảng sợ chói tai đến từ Trần Dương Tử càng là vượt qua hết thảy, vang vọng trong đại điện.
"Thự Quang Chi Dương? !'
"Ngươi ngươi ngươi......
Toàn thân Trân Dương Tử chấn động kịch liệt, đầu tiên gã không tin, nhưng bản thể bị hủy diệt cùng với biển ánh sáng và nhiệt độ kinh khủng truyền tới trong cảnh tượng cuối cùng khiến cho gã không cách nào tự lừa gạt mình.
Nhưng vừa nghĩ tới nơi bản thể của mình ở chính là Hoàng Đô của Thất hoàng tử, nghĩ tới trong đó có gần trăm vạn thủ hạ trung thành của Thất hoàng tử, cùng với người các tông trong đại vực đến tìm nơi nương tựa, nghĩ đến đó là thành viên nòng cốt để Thất hoàng tử khai phủ, nghĩ đến đó là toàn bộ trù bị của Thất hoàng tử trong mấy năm gần đây... Thân thể của Trần Dương Tử không cách nào khống chế mà run rẩy, nội tâm hoảng sợ mãnh liệt, toàn thân trên dưới thấp nổi hết da gà.
Gã có thể tưởng tượng, quả Thự Quang Chi Dương kia bạo phát, nhất định bao trùm toàn bộ Hoàng Đô, lực sát thương của nó khẳng định cũng là kinh khủng tột cùng.
Mà hết thảy đầu nguồn của việc này tuy là từ Phong Hải Quận, nhưng bản thân gã mở ra vòng xoáy máu thịt, đã trở thành đồng lõa.
Thậm chí..... Nếu như có người nói gã thật sự là đồng lõa, vì hoàn thành sứ mạng vĩ đại này, đã chịu nhục giả vờ tìm đến nương tựa Thất hoàng tử, nhất định sẽ có không ít người tin tưởng.
Hết thảy những thứ ấy khiến cho gã không cách nào có chỗ đứng ở trong nhân tộc, cơn giận đến từ Thiên Lan Vương nhất định sẽ xé rách thân hồn của gã. Mà quan trọng nhất, nếu như Thất hoàng tử vẫn lạc.....
"Làm sao ngươi dám! Tại sao ngươi lại có được Thự Quang Chi Dương! !"
Trân Dương Tử hét lên một tiếng, gã đúng là đã thất thố, vẻ mặt không cách nào tin nhìn Hứa Thanh, cơn sợ hãi như bài sơn đảo hải nổ vang trong cơ thể gã.
Gã phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo lùi lại, đắng chát trong nội tâm giống như thủy triều, bao phủ khắp thân thể gã.
Gã ủy khuất, nghẹn khuất, bất đắc dĩ.
Hết thảy kế hoạch của gã đều đã thành công, toàn bộ đều rất thuận lợi, nhưng kiểu gì gã cũng không thể nghĩ đến kết cục cuối cùng lại như thế này.
"Chỉ là một lân dò xét, ngươi... Ngươi thế mà lại ném ra một quả Thự Quang Chi Dương!"
Trân Dương Tử lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Trong lòng của gã vẫn còn một câu không nói nên lời, thật ra gã rất muốn nói, Hứa Thanh ngươi đã có Thự Quang Chi Dương, ngươi lấy ra cho ta nhìn qua không phải là được rồi sao, để cho Thất hoàng tử nhìn một cái không phải là được rồi.
Sau khi nhìn thấy, ai còn dám đến chọc giận các ngươi chứ...
Cần gì phải như vậy.....
Cái ý nghĩ này, làm đáy lòng của gã càng thêm đắng chát.
Dưới tình huống bản thể tan vỡ, một thân tu vi của gã cũng đã sụt giảm rất nhiều, trực tiếp rớt khỏi cảnh giới Quy Hư tam giai, thậm chí ngay cả Quy Hư nhị giai cũng đều bất ổn, khí tức trên người hỗn loạn, nằm ở giữa Quy Hư nhất và nhị giai.
Vả lại nhìn bộ dạng đó, sợ là trạng thái này cũng rất khó duy trì quá lâu.
Cho nên gã không chần chờ chút nào, giờ phút này chợt rút lui, muốn liều mạng chạy ra khỏi nơi đây, cho dù bây giờ gã vẫn còn sức để ra tay, nhưng một là tu vi ngã xuống, hai là sự tàn nhẫn của Hứa Thanh ... khiến cho gã thật sự vô cùng Sợ hãi.
Sợ hãi đến từ bên trong bản chất, đến từ linh hồn.
Gã lo Hứa Thanh vẫn còn Thự Quang Chi Dương, càng lo. . . . . Thanh Cam đang trên bầu trời cùng với pháp bảo Cấm Ky của Phong Hải Quận.
Sau khi mất đi trạng thái tu vi toàn thịnh, gã biết hôm nay chính là thời khắc nguy cấp nhất trong đời này của mình.
Nháy mắt khi gã lui về phía sau, Huyết Luyện Tử chợt lao ra, Tử Huyền cũng cất bước đi đến, Thanh Cầm trên bầu trời cũng truyên đến một tiếng dát, một cỗ khí cơ cường hãn từ trên trời ập đến, khóa chặt Trân Dương Tử, đồng thời Thanh Cầm cũng đang nhanh chóng bay xuống.
Trong thời gian ngắn Thanh Cầm đã xuất hiện ở đại điện, uy áp đến từ nó bao phủ bát phương, tiếng kêu ngập trời.
Mắt thấy như vậy, Trân Dương Tử chỉ có thể đè xuống sợ hãi trong nội tâm, thân sắc vặn vẹo, phát ra tiếng gào thê lương.
"Hứa Thanh, hơn một vạn người Phong Hải Quận chạy ra từ trên chiến trường, là ta an bài cho bọn họ sống sót, trên thân của mỗi một người bọn họ đều bị ta lưu lại ấn ký linh hồn, ta mà chết, bọn họ cũng sẽ ngay lập tức hình thân câu diệt!"
"Cho dù các ngươi có thể hóa giải, nhưng cũng cần có thời gian, mà nếu như phong ấn ta, ta nhất định sẽ tự bạo thân hồn, vào lúc hồn diệt, kéo theo bọn họ chôn cùng.'
"Thả ta rời khỏi, như vậy các ngươi cũng có thời gian đi giải ấn ký, dùng một mạng sống của ta, đổi lấy mạng sống của hơn vạn chiến sĩ Phong Hải Quận, cuộc mua bán này, các ngươi có lợi nhất!" Trân Dương Tử quả đúng là người cực kỳ cẩn thận, càng là có tâm kế không hề tâm thường, cho dù đến trình độ này gã cũng đều có chuẩn bị ở phía sau, hiện giờ lời ấy vừa thốt ra, đám người Huyết Luyện Tử cũng không khỏi dừng lại.
Coi như là Thanh Cầm cũng không có nắm chắc sau khi giết chết Trân Dương Tử, thì vẫn còn có thể cởi bỏ ấn ký linh hồn hay không, nó chỉ là một con chim to xác, việc giải ấn ký không phải thứ nó am hiểu.
Cục diện dường như xuất hiện một chút giằng co và lưỡng lự.