Chương 1705: Cửu gia gia kinh nghiệm phong phú (2)
Chương 1705: Cửu gia gia kinh nghiệm phong phú (2)Chương 1705: Cửu gia gia kinh nghiệm phong phú (2)
Chuong 1705: Curu gia gia kinh nghiem phong phu (2)
Nhưng mà vẻ mặt Hứa Thanh như thường, không để ý tới Trân Dương Tử vùng vẫy muốn sống, mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Sự tình người bên ngoài không làm được, đối với Cửu gia gia mà nói, có thể dễ dàng liền hóa giải, Hứa Thanh đang muốn đi mời.
Nhưng vào lúc này, thân sắc của hắn hơi động, trong đầu truyền đến giọng nói của Cửu gia gia.
Chỉ là lời nói của đối phương, để cho thân sắc Hứa Thanh theo bản năng xuất hiện vẻ cổ quái.
Hắn nhìn Trân Dương Tử đang không ngừng lui về phía sau, tóc tai bù xù lộ ra vẻ điên cuồng, bộ dáng cuồng loạn, thế là Hứa Thanh lựa chọn tuân theo lời của Cửu gia gia.
Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng. "Vả miệng!"
Lời của Hứa Thanh vừa nói, thiên địa biến sắc, gió giục mây vần, bên ngoài có tia chớp giao thoa, thế giới cũng bắt đầu mơ hồ.
Một cỗ lực lượng mênh mông bỗng nhiên hạ xuống, làm cho đại điện rung động lắc lư, thần sắc của mọi người đều hiện lên vẻ hoảng sợ, Trân Dương Tử càng là toàn thân lại run rẩy, tâm thần như muốn sụp xuống.
Dường như giọng nói của Hứa Thanh chính là pháp tắc, chính là quy tắc, chính là ý chí thiên địa, một khắc truyền ra giống như mở miệng thành phép, lập tức có một cỗ lực lượng ập đến, trực tiếp hóa thành một bàn tay vô hình, hung hăng vả vào trên mặt Trân Dương Tử.
Oanh một tiếng, Trân Dương Tử phát ra tiếng kêu rên vô cùng thê thảm, bị một cái tát trực tiếp đánh bay, máu thịt trên mặt bên phải đã thành thịt nát.
Thoạt nhìn thấy mà giật mình, đồng thời tất cả mọi người đều có thể cảm thụ được cơn đau nhức kịch liệt mà Trần Dương Tử phải thừa nhận lúc này.
Gã theo bản năng kêu gào thảm thiết, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy mình như bị một cỗ đại lực không cách nào tưởng tượng, như một ngọn núi đập vào trên người.
Không cách nào chống cự, không cách nào né tránh, mà không đợi gã kịp phản ứng, trong lúc thân thể gã vẫn còn đang cuốn ngược lại, Hứa Thanh lần nữa truyền ra lời nói.
"Lại vải"
Quy tắc hạ xuống, lần nữa ập tới, tiếng kêu của Trần Dương Tử đã trở thành kêu rên, mặt bên trái của gã bị một luồng đại lực này oanh kích, cái đầu cũng xém chút nữa rơi xuống, thoạt nhìn giống như đã trở thành người tàn tật.
Thân thể cũng bị đánh từ đằng xa bay trở về, rơi tới trước mặt Hứa Thanh.
Máu tươi từ trong miệng cùng với chỗ cổ không ngừng phun ra, Kim Ô huyễn hóa trên người gã cũng cũng bắt đầu vỡ vụn, vô cùng thê thảm.
"Phương thức vận dụng đối với quy tắc này, ngươi ngươi ngươi... Tu vi của ngươi là gì!
Sau khi hạ xuống, Trần Dương Tử vùng vay suy yếu mở miệng, trong thần sắc mang theo sợ hãi, đầu óc của gã cũng sắp muốn hỏng mất rồi, giờ phút này chỉ còn lại hoảng sợ, một màn vừa xong làm gã cảm thấy còn sợ hãi hơn so khi nghe thấy Thự Quang Chi Dương lúc trước.
Bởi vì gã biết rõ, có thể sai khiến quy tắc như vậy, có thể sử dụng pháp tắc như thế, có thể làm cho ý chí thiên địa biến thành của bản thân, đây không phải là Quy Hư có thể làm được.
"Quỳ xuống."
Hứa Thanh không đáp lại, bình tính mở miệng.
Lời nói vừa ra, Trân Dương Tử lân nữa kêu rên, hai chân của gã âm ầm tan vỡ, hoàn toàn nghiền nát, nhưng không có tan biến mà bị hội tụ lại, tựa như trời sinh vốn đã gập lại.
Vì vậy gã chỉ có thể trong tư thế quỳ xuống.
"Uẩn Thần... .. “ Tâm thân Trân Dương Tử nổ tung, nhìn Hứa Thanh, vừa nhìn về phía Tử Huyền, trong mắt lần đầu lộ ra vẻ cầu khẩn.
"Sư muội, xét trên chúng ta đã từng là đồng môn, nhìn trên phân thượng của sư phó, thả ta một lần. ...
Tử Huyền trầm mặc, lắc đầu.
Trân Dương Tử tuyệt vọng, trong mắt điên cuồng, đang muốn đồng quy vu tận.
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
"Cướp đoạt!"
Lời nói vừa truyền ra, thiên địa nổ vang, ý chí hình thành đại thủ, chụp tới trên người Trân Dương Tử, Trân Dương Tử kêu thảm thiết, thân thể bắt đầu vỡ vụn, vô số linh khí bay ra. Vào thời khắc này, tu vi của gã đã bị tước đoạt.
Chỉ còn lại máu thịt cùng với linh hôn ở lại trong đại điện.
"Máu thịt hóa thành đèn cầy, thân hồn dẫn lửa."
Hứa Thanh lần nữa mở miệng, trong chớp mắt, thân thể Trần Dương Tử vặn vẹo nghiêm trọng, bị nghiền ép, bị đắp nặn, cuối cùng lại hóa thành một cây đèn cây bằng máu thịt!
Ngọn lửa cháy lên, thân hồn trở thành bấc đèn ở bên trong, liên tục thiêu đốt.
Theo cây đèn cầy thiêu đốt, tiếng kêu thảm thiết khốc liệt chẳng giống tiếng người không ngừng vang vọng từ trong ánh nến.
Hứa Thanh giơ tay lên, cầm cây đèn cầy trong tay, quay người đi tới chỗ Tử Huyên, đặt ngọn nến này ở trước mặt của nàng.
"Tặng cho ngươi một lễ vật nhỏ." Hứa Thanh chần chờ một chút, truyền ra lời nói.
Tử Huyền nhìn Hứa Thanh, nàng không ngờ Hứa Thanh lại làm như vậy, dựa theo hiểu biết của nàng đối với Hứa Thanh, hình như dạng này không phải phong cách của đối phương, nhưng không sao cả, giờ khắc này đáy lòng của Tử Huyền dâng lên nồng đậm khác thường.
Nàng tiếp nhận ngọn nến, trong mắt lộ ra thần thái mãnh liệt.
Nàng chuẩn bị đặt cây đèn cây nến này ở phía trên chỗ cửa ngoài động phủ của mình, tư cách một cây đèn chong, liên tục thiêu đốt.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu thảm thiết bên trong ngọn nến vẫn đang truyền ra.
Trong mắt của lão tổ Huyết Luyện Tử là vẻ tán thưởng, nhìn đồ tôn của mình, trong lòng vô cùng tự hào, lão cảm thấy Hứa Thanh không tệ, rất có phong thái lúc trẻ của mình, biết được cái gì gọi là 'huyết sắc lãng mạn.
Mà dưới ánh mắt của mọi người trong đại điện hội tụ, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lên trời, chắp tay cúi đầu.
Trong tâm thần, truyền đến giọng nói lạnh như băng của lão Cửu.
"Có chút địch nhân, cân một kiếm chém giết."
"Nhưng đối với loại đối thủ trêu chọc nữ nhân của mình thế này, nếu như ngươi chém giết quá nhanh, không khỏi thiếu đi một chút khuây khoả."
"Cho nên, ngươi phải hành hạ, làm cho gã tàn phế, cuối cùng hóa thành một món lễ vật."
"Đây chính là phương pháp khiến cho nữ nhân cảm động, lão phu có kinh nghiệm về việc này, năm đó đã từng giúp đỡ rất nhiều người làm như vậy."
Thần sắc Hứa Thanh cổ quái, hắn lần đầu tiên nghe thấy Cửu gia gia nói nhiều đến thế, cũng không ngờ rằng Cửu gia gia bình thường lạnh như băng, vậy mà lại rất có kinh nghiệm về phương diện thể hiện để lấy lòng nữ nhân.
Vì vậy Hứa Thanh chỉ có thể gật đầu, nhưng giờ phút này chú ý tới thần thái trong mắt của Tử Huyền, Hứa Thanh cảm thấy lời của Cửu gia gia có lẽ là đúng.
Nhưng mà hắn vẫn cho rằng nếu là địch nhân, nên một đao giết chết, không thể dây dưa.
"Chỉ một lần này." Hứa Thanh thì thào trong lòng.
Đọc xong tình tiết huyết sắc lãng mạn này, các đạo hữu có thấy quen quen không?...
Cảm giác tựa như ... 'Ta dẫn nàng đi giết người.