Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1526 - Chương 1709: Thần Linh Của Hắc Thiên Tộc (2)

Chương 1709: Thần Linh của Hắc Thiên tộc (2) Chương 1709: Thần Linh của Hắc Thiên tộc (2)Chương 1709: Thần Linh của Hắc Thiên tộc (2)

Chuong 1709: Than Linh cua Hac Thiên tộc (2)

Mặt Hứa Thanh hơi co quắp lại, hắn biết rõ đội trưởng điên cuồng, cũng biết đối phương rất thích liều mạng, nhưng loại hành vi không có chút ý nghĩa nào thế này, Hứa Thanh cảm thấy chính mình vẫn là không nên tham dự thì tốt hơn.

Vì vậy đang muốn cự tuyệt, nhưng mà đội trưởng bên đó lại nhanh chóng lấy ra một khối máu thịt Xích Mẫu, đút vào bên trong một khối ngọc giản màu vàng, bên trên khuếch tán ra chấn động truyền tống.

Hứa Thanh nhìn lướt qua.

Đội trưởng ho khan một tiếng, giơ tay lên xuất ngọc giản ra, ném cho Hứa Thanh.

"Đây là phát minh mới của ta, sau khi hấp thu Thần Nguyên của Xích Mẫu, ngọc giản này có thể gánh vác áp chế vị cách, thành công truyên tống, cho nên không sợ, chúng ta không chết được."

Hứa Thanh trâm ngâm, nhìn ngọc giản một chút, lại nhìn mặt trời màu tím một chút, đáy lòng dân dan dâng lên chờ mong đối với việc dung nhập máu thịt Xích Mẫu, trong mắt chậm rãi xuất hiện nét điên cuông tương tự cùng đội trưởng.

Vì vậy sau khi do dự, trong mắt của hắn lộ ra quyết đoán, trong lúc giơ tay phải lên, một tuyến trùng màu tím huyễn hóa ra từ trong lòng bàn tay của hắn, phất tay dung nhập vào trong ngọc giản truyền tống, được đưa truyên tống ra ngoài.

Sau khi tu hành tới tu vi bây giờ, Hứa Thanh cũng đã có được khả năng phục sinh trên trình độ nhất định.

Làm xong những thứ này, Hứa Thanh lấy ra một khối máu thịt Xích Mẫu lớn chừng quả đấm.

Khối thịt này vừa xuất hiện, dị chất lập tức bộc phát, thiên địa biến sắc, gió giục may van.

Tinh thần đội trưởng chấn động, theo bản năng lui ra phía sau, đồng thời lấy ra quả ngọc giản truyền tống màu vàng thứ hai, nắm chặt trong tay, sau đó chú ý tới việc Hứa Thanh truyền tuyến trùng màu tím vào, y cũng nhanh chóng phân ra một con nhuyễn trùng màu lam, truyền đi ra ngoài.

Mắt thấy đội trưởng cũng đã chuẩn bị tốt, Hứa Thanh hít sâu, đang muốn dung nhập máu thịt Xích Mẫu vào mặt trời màu tím, nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang vọng bốn phía chung quanh hai người bọn họ.

"Hai người các ngươi rất biết tự tìm đường chết, cũng rất biết chọn chỗ, nơi này đúng là một chỗ phong thủy bảo địa.

"Rất thích hợp để làm mộ phần cho các ngươi."

Đội trưởng trừng mắt nhìn, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn ve phía địa phương truyền ra lời nói, chỉ thấy thân ảnh của Cửu gia gia hiển lộ ra từ đằng xa, một bước di tới phía trước Hứa Thanh, cúi đầu nhìn mặt trời màu tím một chút, khẽ gật đầu.

"Không tệ, vật này cộng thêm máu thịt Xích Mẫu, đã đủ để tiễn các ngươi một đoạn đường rồi, vê phần xác suất mà nói, căn bản là 9 phần 10, cho dù các ngươi đã sớm phân ra Thân Nguyên, nhưng bản thể bị diệt trong nháy mắt thì có thể thật sự phục sinh hay không thì phải nhìn số mệnh đi."

"Nhưng mà ngọc giản truyền tống của các ngươi, có lẽ có thể đưa một chút di vật của hai ngươi ra ngoài, ta thật sự rất bội phục năng lực tự tìm đường chết của hai người các ngươi."

"Cho nên hiện giờ... Các ngươi còn có di ngôn gì sao?”

Lão Cửu nhìn Hứa Thanh, lại đưa mắt nhìn Nhị Ngưu.

Hứa Thanh không nói chuyện, lặng lẽ thu hồi máu thịt Xích Mẫu, lập tức bỏ đi ý nghĩ dung nhập thứ này vào trong mặt trời màu tím, hắn cảm thấy nếu như khả năng thất bại lớn như thế, thì tương lai mặt trời màu tím tự bạo có lẽ nên đặt ở vị trí thích hợp hơn mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.

Không thể lãng phí như vậy.

Mà quan trọng nhất là, phải bảo trì một khoảng cách đầy đủ, hoặc là có thể vào trước khi nó tự bạo, thành công dịch chuyển đi xa.

Đội trưởng co rụt đầu, đáy lòng có chút không cam tâm, nhưng y cảm thấy lời của Cửu gia gia có lẽ đáng tin cậy hơn so với suy đoán của mình, nếu như khả năng thành công thật sự chỉ có một chút như vậy mà mình đi liều mạng, hình như cũng không có chỗ lợi nào.

Nghĩ tới đây, đội trưởng cười ngượng, lão Cửu cười lạnh.

"Hai ngươi không đi tìm đường chết nữa rồi hả?" Hứa Thanh lắc đầu, đội trưởng cũng nhanh chóng lắc đầu.

Lão Cửu hừ lạnh một tiếng, đi vào hư vô, biến mất không thấy gì nữa, trên mặt biển chỉ còn lại Hứa Thanh cùng đội trưởng, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Đội trưởng thở dài, thấp giọng nói.

"Có chút tiếc, cảm giác giống như trước khi bắn pháo hoa bị người lớn quát ngừng lại vậy, nhưng một khi chúng ta thành công, chúng ta liền có được lực uy hiếp hủy diệt một vực nha, lúc đó Nhân Hoàng trông thấy chúng ta cũng đều phải khách khít"

“Thật sự không cam lòng."

Hứa Thanh gật đầu, hắn cũng thấy tiếc nuối, giờ phút này giơ tay lên vẫy mặt trời màu tím một cái, Tử Viên Tử lập tức thu nhỏ lại, hóa làm một quả cầu nhỏ rơi vào trong tay của hắn, được hắn buộc vào trên lưng, sau đó nhìn chung quanh một chút, truyên ra thân niệm về phía đội trưởng.

"Không cần vội đại sư huynh, chờ chúng ta lại chuẩn bị thêm một chút, có nắm chắc lớn hơn, lần sau lại tiếp tục!"

Đội trưởng nghe vậy gật đầu, thân sắc tràn đầy nghiêm túc.

"Tiểu sư đệ nói rất đúng, ta cũng phải chuẩn bị thật tốt một chút, có cơ hội chúng ta đi tới chỗ thê tử trước của ta, bắn trận pháo hoa lớn cho nàng ấy xeml"

Nói xong đội trưởng ôm cổ Hứa Thanh, hai người đi xa.

Giữa không trung, lão Cửu thở dài, y cảm thấy hai người này thật sự rất biết tự tìm đường chết, nhưng mà nghĩ đến bọn họ mấy năm trước dám lấy tu vi Nguyên Anh nhắm vào Xích Mẫu. ....

Lão Cửu đột nhiên cảm thấy tất cả vẫn còn rất ổn.

Cùng lúc đó, bên trong Hắc Linh đại vực, trên chiến trường Hắc Thiên tộc, chiến tranh cũng đã đến thời khắc mấu chốt. Thiên Lan Vương dẫn dắt thủ hạ dưới trướng chém giết cùng tu sĩ Hắc Thiên tộc, máu chảy thành sông, từng đạo Tiên Thuật phủ xuống, từng đám từng đám vong hồn bốc lên.

Hắc Thiên tộc không ngừng bại lui, cuối cùng vây quanh lại một chỗ, chính giữa là mười bảy tu sĩ mặc trường bào màu tím, bọn họ đang tế bái với màn trời, tiến hành nghi thức nào đó.

"Tân Nguyệt chủ ta, tiếp dẫn Vọng Cổ, chúng sinh đau khổ, an hưởng lạc thổ."

"Thân tế chủ ta, kiếp này không khổ, sớm chiều là màn, thân tủy bất hủ."

"Tân Nguyệt chủ ta, sinh từ Vọng Cổ, vạn vật chúng sinh, tôn ngài Tử chủ."

"Hồn hiến chủ ta, bỉ ngạn quay đầu, một khúc lạc du, kiếp sau lại độ."

Thiên Lan Vương khí thế như cầu vồng, mắt thấy một màn này, cười lạnh một tiếng.

"Gọi Thân? Thần Linh của các ngươi đã ngủ say, căn bản sẽ không để ý tới các ngươi."

Mặc dù lời nói như thế, nhưng đáy lòng của Thiên Lan Vương lại chấn động, bởi vì gã nghe ra bên trong lời khẩn cầu này không phải là Hồng Nguyệt Xích Mẫu, mà là một Tử chủ mà gã chưa từng nghe nói qua.

Thiên Lan Vương nheo mắt lại, không muốn trì hoãn, vung tay lên trực tiếp lao ra, sau lưng có rất nhiều tu sĩ đi theo, muốn giết hết sạch đám tu sĩ Hắc Thiên tộc trước mắt.

Nhưng vào lúc này, bầu trời sáng ngời do Thự Quang Chi Dương trước kia khuếch tán hình thành đột nhiên xuất hiện sắc tím, một ngôi sao màu tím thật lớn xuất hiện trên màn trời, mang theo uy áp kinh khủng, chậm rãi hạ xuống.
Bình Luận (0)
Comment