Chương 1711: Nóng giận mất khôn (2)
Chương 1711: Nóng giận mất khôn (2)Chương 1711: Nóng giận mất khôn (2)
Chuong 1711: Nong gian mat khon (2)
Đây không phải là Thân giáng, đây càng giống như là một loại huyễn thuật.
Cái nhận thức đó khiến cho trong lòng mọi người cuộn trào, mà trên bầu trời rất nhanh liên có cầu vồng gào thét bay đến, chính là Thiên Lan Vương đã đi mà quay lại.
Sắc mặt của gã cực khó coi, vẻ mặt âm trầm đến cực hạn, trong mắt ẩn chứa lửa giận, sát khí trong lòng dĩ nhiên nông đậm đến cực hạn, đang cấp tốc lan tràn.
Lúc trước gã bỏ chạy theo bản năng, sau khi lan trốn được một khoảng cách gã mới kịp phản ứng lại, trong lòng sinh ra nghi ngờ.
Vì vậy gã thử quay trở về, sau đó đã tận mắt nhìn thấy một màn Tử Nguyệt biến mất.
Hết thảy mọi thứ làm cho gã hoàn toàn hiểu rõ, mình. ... .. trúng kế rồi! Giờ phút này gã tức giận vô cùng, trong mắt là một màu đỏ thẫm, nhìn chằm chằm tới phương xa.
Đó chính là phía quân đoàn Hắc Thiên tộc cùng với mười bảy tế tự bỏ chạy.
Nếu như không phải phán đoán của gã sai lâm, hiện giờ quân đoàn này của Hắc Thiên tộc đã bị tiêu diệt, nhất là mười bảy vị tế tự trong đó càng là mục tiêu chiến lược của gã.
Khu vực do gã phụ trách tiến công đã có thể hoàn toàn chiếm giữ.
Gã có thể thuận lợi hoàn thành hứa hẹn đối với Nhân Hoàng, cũng sẽ giúp cho Thất hoàng tử chân chính thu được Thánh Lan đại vực với tư cách là đất phong.
Mà gã cũng sẽ chiến thắng trở về.
Nhưng bây giờ ... đã xuất hiện ngoài ý muốn.
Dưới vạn chúng nhìn chăm chú, cuối cùng gã lại bị Hắc Thiên tộc dọa chạy. Đây là nỗi nhục, nhục nhã đến cực hạn.
Nghĩ tới đây, lửa giận của gã ngập trời, một mặt tức giận đến từ cơn hoảng sợ lúc trước, một phương diện khác lại là đến từ thể diện.
Vì vậy Thiên Lan Vương lập tức truyền ra pháp chỉ với đại quân dưới trướng.
"Tất cả mọi người nghe lệnh, truy sát dư nghiệt Hắc Thiên tộc, những nơi đi qua, chém giết toàn bộ tu sĩ Hắc Thiên tộc, một tên cũng không để lại!"
Giọng nói của gã vang vọng chiến trường, nhưng những thủ hạ dưới trướng của gã lại không còn cuồng nhiệt giống như trước kia, một màn Thiên Lan Vương chạy trốn lúc trước, tất cả bọn họ đều nhìn vào trong mắt, trong lòng mỗi người đều rất phức tạp.
Mà uy nghiêm đến từ Uẩn Thần, khiến cho bọn họ chỉ có thể nghe lệnh.
Nhưng có một vị phó tướng chịu trách nhiệm bố trí Tiên Thuật nhịn không được bay lên trên không, đi đến trước mặt Thiên Lan Vương sau đó thấp giọng mở miệng.
"Thiên Vương, Tiên Thuật phối hợp với cuộc chiến lần này vẫn chưa kịp lan tràn tới phạm vi xa hơn, cân thêm một ít thời gian nữa mới có thể, nếu như mạo muội truy kích......
Sắc mặt Thiên Lan Vương lạnh như băng, quay đầu nhìn qua tên phó tướng trước mắt.
"Ngươi muốn kháng mệnh?"
"Ty chức không dám. Phó tướng cúi đầu.
"Đại quân, lập tức khởi động!" Thiên Lan Vương vẻ mặt âm trầm, giọng nói vang vọng khắp chiến trường, đại quân rất nhanh liên thuận theo lao ra, truy kích về phía Hắc Thiên tộc bỏ chạy.
Thiên Lan Vương di ở phía trước, khí thế như cầu vồng.
Nhưng mà lần truy kích này không hề thuận lợi, phương thức rút lui của Hắc Thiên tộc lấy truyền tống là chủ yếu, cho nên cần không ngừng khóa chặt dấu vết truyền tống.
Cứ như vậy, sau ba ngày đại quân truy kích, đại quân Thiên Lan Vương đã xâm nhập đến chỗ sâu của Hắc Linh đại vực, nơi này tràn ngập khói đen, bao phủ bát phương.
Căn cứ manh mối một trận đánh sau cùng của quân đoàn Hắc Thiên tộc trên đường, bọn chúng chính là tiến vào nơi đây, mười bảy vị tế tự cũng ở trong đó.
Nhìn qua nơi này, Thiên Lan Vương trâm mặc, nhưng theo cảm giác bên trong có chấn động truyền tống, trong mắt của gã lộ ra quyết đoán, lập tức hạ lệnh.
Rất nhanh thân ảnh của gã cùng với đại quân dưới trướng dấy lên phong bạo trên mặt đất, bước vào trong sương mù.
Sương mù bốc lên, bao phủ hết thảy.
Bảy ngày sau, đám sương mù trên Hắc Linh đại vực đột nhiên cuộn trào, am am bay lên trên bầu trời, càng có một đóa mây hình nấm khổng lồ xuất hiện, nương theo đó là âm thanh định tai nhức óc truyên khắp bát phương.
Biên giới sương mù, từng đạo thân ảnh chật vật cấp tốc lao ra, người cầm đầu chính là Thiên Lan Vương.
Chỉ là giờ phút này gã đã không còn uy nghiêm giống như lúc bước vào nơi đây, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, áo giáp trên người tan vỡ, sắc mặt trắng bệch, thương thế nghiêm trọng, càng có máu tươi chảy xuôi khắp toàn thân.
Về phần thủ hạ dưới trướng lao ra phía sau gã, toàn bộ mọi người đều như thế, thương thế từng người nghiêm trọng, khí tức suy yếu.
Mà nhân s6. . . . . Chỉ còn một phần mười so với trước kia.
Chín thành đại quân đã không thể trở về được nữa.
Nhìn qua đám thủ hạ dưới trướng chung quanh, nội tâm Thiên Lan Vương bi phan, nghi den su tinh gap phai sau khi vào trong đám sương mù này, tim của gã liền không gần được phẫn nộ, phun ra miệng lớn máu tươi.
"Hắc Thiên tộc, đầu tiên là dùng hư ảnh Thần giáng, chấn nhiếp ta rời khỏi, khiến ta bỏ qua cơ hội tốt, sau đó vì mất hết thể diện mà tức giận lấn át lý trí, vì vậy dưới tình huống Tiên Thuật vẫn chưa lan tràn kịp, truy sát đến nơi này."
"Hiệu dụng của Tiên Thuật chính là phòng ngừa Hắc Thiên tộc xuất hiện vật tự bạo có tính sát thương lớn."
"Mà bọn họ, lại bố trí một khối mảnh vỡ Vực Bảo ở nơi này, kích nổ nó."
Nghĩ tới đây, trong lòng Thiên Lan Vương hối hận, nhưng giờ phút này thương thế của gã quá nặng, lại lo lắng Hắc Thiên tộc còn có những cái bố trí khác, vì vậy chỉ có thể nghiến răng, mau chóng dẫn người rời khỏi.
Cho đến khi về tới biên giới Thánh Lan đại vực, tụ hợp cùng đại quân đóng giữ noi day cam xuc khong cam long, phan uất và hối hận trong người của gã vẫn vô cùng mãnh liệt như cũ, càng trọng yếu hơn chính là, gã không biết nên giải thích chuyện này với Nhân Hoàng như thế nào.
Cũng chính vào thời điểm này, gã nhìn thấy mấy khỏa ngọc giản tin tức Thất hoàng tử đưa đến trong đại quân đóng giữ lúc trước.
Khỏa thứ nhất là báo cho gã biết rằng vạn binh sĩ và Đốc Quân mất tích trong Phong Hải Quận, vả lại Phong Hải Quận cự tuyệt cung cấp nguồn lính chiêu mộ.
Khỏa thứ hai thì là báo cho biết Phong Hải Quận có Thự Quang Chi Dương, nơi đóng quân của Thất hoàng tử đã bị xóa đi, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn hai khỏa ngọc giản này, sát ý trong mắt Thiên Lan Vương càng mãnh liệt hơn, gã đã tìm được một lý do để giải thích tại sao mình đại bại với Nhân Hoàng.
Đó chính là, Phong Hải Quận không chịu tiếp viện, dẫn đến lực lượng của Tiên Thuật chưa đủ, không cách nào trong thời gian quy định lan tràn đến chỗ sâu trong đại vực, do đó khiến cho bản thân gã hoàn toàn rơi vào cục diện bị động.
Bởi vậy cho nên mới đại bại.