Chương 1712: Đá trúng thiết bản (1)
Chương 1712: Đá trúng thiết bản (1)Chương 1712: Đá trúng thiết bản (1)
Chương 1712: Đá trúng thiết bản (1)
"Phong Hải Quận."
Thiên Lan Vương đặt ngọc giản xuống rồi nhắm mắt lại, suy diễn tính khả thi của ý nghĩ trong lòng mình.
Một lát sau gã mở mắt ra, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Hải Quận.
Gã cần một lý do để che dấu việc mình chiến bại, đồng thời cũng phải cấp cho Nhân Hoàng một cái công đạo.
Lý do này không cần phải hoàn my dẫu sao đối với Nhân Hoàng mà nói, giải thích có hoàn mỹ cỡ nào đi nữa cũng đều sẽ bị nhìn ra vấn đề, nhưng tất cả thứ này đều không quan trọng, từ trình độ nào đó mà nói, gã thân là Thiên Vương, cấp cho đối phương một lời giải thích thật ra đã là một loại bày tỏ thái độ.
Biểu đạt rằng tâm của mình hướng về phía Nhân Hoàng.
Mặt khác, Nhân Hoàng coi trọng chính là kết quả thắng lợi cuối cùng của cuộc chiến, như vậy chỉ cần mình vãn hồi tổn thất, bình định lập lại trật tự, vậy thì vấn đề cũng sẽ ... không còn là vấn đề nữa.
Mà quan trọng nhất...
"Phong Hải Quận thế mà lại có Thự Quang Chi Dương!"
"Nhưng uy lực có sự chênh lệch rất lớn cùng với Thự Quang Chỉ Dương chân chính, mà dù sao cái này cũng là mặt ngoài, thực tế có lẽ còn có che giấu."
Thiên Lan Vương cúi đầu nhìn ngọc giản tin tức trong tay, trong mắt tràn đầy hàn ý.
"Phong Hải Quận chậm trễ tiếp viện, đây là nguyên nhân chính khiến cho chiến trường thất bại, không biết lấy loại phương thức nào tự tạo ra Thự Quang Chi Dương, đây càng là tội lớn!"
"Cho nên, ta đến Phong Hải Quận để thu lấy Thự Quang Chi Dương, rồi mở lại chiến cuộc với Hắc Thiên tộc bên này, chính là lựa chọn duy nhất."
Nghĩ tới đây, Thiên Lan Vương không do dự nữa, lập tức hạ lệnh, đại quân khởi động trở về Thánh Lan đại vực, đi đến Phong Hải Quận.
Về trường hợp Phong Hải Quận có thể lựa chọn kích nổ số Thự Quang Chỉ Dương còn lại, đồng quy vu tận cùng với Thiên Lan Vương hay không, tự nhiên việc này gã cũng đã cân nhắc tới.
Nhưng gã cho rằng chuyện đó đơn giản là không thể nào, chỉ cần gã không bức bách Phong Hải Quận đến mức độ tuyệt diệt, mà là dưới áp lực nhất định phải giao ra Thự Quang Chi Dương để miễn đi tội trạng, đồng thời thừa nhận quyền tự trị của Phong Hải Quận.
Như vậy Phong Hải Quận nhất định sẽ cúi đầu.
Trừ phi, Phong Hải Quận chuẩn bị bội phản nhân tộc.
Về phần hậu sự như thế nào, không có liên quan gì với gã.
"Nhưng mà về phần áp lực, vẫn là phải gây đầy đủ mới được."
Cứ như vậy, Thiên Lan Vương mang theo suy nghĩ này dẫn theo đại quân dưới trướng xuất động, đi thẳng đến Phong Hải Quận.
Từ xa nhìn lại, một đoàn đại quân có khả năng hủy thiên diệt địa, bên trong có vô số lá cờ đón gió bay phần phật, được chia làm hơn mười quân đoàn, mà từng quân đoàn đều không giống nhau.
Có cưỡi phi cầm, có người khoanh chân ngồi trên dị thú, có đằng vân giá vũ...
Phía sau cùng còn dẫn theo sau rất nhiều quân đoàn dị tộc, trong đó càng có người khổng lồ cao mấy trăm trượng, mặc giáp dày, mỗi khi cất bước đi về phía trước liền khiến cho đại địa chấn động.
Vâ phần đi đầu tiên, là một con hắc long vạn trượng, làm cho người ta có một loại cảm giác mênh mông, thân hình to lớn chớp động bên trong mây mù, vừa uy vũ lại chấn động lòng người.
Đỉnh đầu có một người khoanh chân ngồi, chính là Thiên Lan Vương, gã nhắm hai mắt, thân sắc lạnh lùng, tràn đầy uy nghiêm.
Nơi đại quân đi qua, gió giục mây vần, thiên địa cùng chấn động, một đường vượt qua lãnh địa của Thánh Lan Đại Công Tước, lại đi ngang Hoàng Đô của Thiên Phong Quốc đã trở thành phế tích, khi tới chỗ này đại quân liền dừng lại.
Thiên Lan Vương ngồi trên đầu hắc long mở mắt ra, ngóng nhìn qua phế tích, sau khi cảm ứng một lát liền như có điều suy nghĩ, sau đó lại nhắm mắt, đại quân tiếp tục di chuyển.
Cho đến khi đi tới biên giới Phong Hải Quận, đến khu vực ba châu mà Thất hoàng tử muốn có lúc trước.
Chúng sinh ba châu đều run rẩy, phàm tục cũng tốt, tu sĩ cũng được, đều đang lạnh run.
Một mảnh đại quân đông nghịt vượt qua bau trời, khí thế bài sơn đảo hải, hình thành gió lốc quét ngang đại địa, một đường nghiền ép đi tới, khiến cho sơn mạch toái diệt, mặt đất tan vỡ.
Trận pháp ba châu trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói, một số thế lực cùng tông môn các tộc phàm là nằm ở trên đường đại quân đi về phía trước, đều bị thuận tay trấn áp.
Về phân Chấp Kiếm Bộ trú đóng ở ba châu càng là như vậy.
Bá đạo, cường hãn, vô địch.
Đủ loại từ ngữ điệp gia tạo thành khí thế, bộc phát ngập trời từ đại quân tiến tới, khiến cho thiên địa biến sắc, phong bạo càng lớn, từng bước tới gân Quận Đô của Phong Hải Quận.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phong Hải Quận tràn ngập bấp bênh, một mảnh nguy cơ.
Mà Quận Đô của Phong Hải Quận tất nhiên cũng đã nhận được tin tức, trên thực tế thì Phong Hải Quận không có quá nhiều ngoài ý muốn đối với việc Thiên Lan Vương đến, từ lúc bắt đầu trấn áp Đốc Quân, chúng tu Phong Hải Quận đều đã ý thức được sẽ có ngày hôm nay.
Cho nên bọn họ vẫn một mực không ngừng chuẩn bị cho chiến tranh.
Bây giờ nhận được tin tức truyền tới, Phong Hải Quận trước tiên âm ầm mở ra pháp bảo Cấm Ky, càng có pháp bảo đến từ những tông môn khác cũng tùy theo khởi động, được pháp bảo cấm ky Quận Đô tiếp quản, tạo thành một cái lưới lớn, bao phủ phạm vi trăm dặm quanh Quận Đô.
Càng có từng tu sĩ đến từ ba cung và các tông môn mặc lên áo giáp, đã làm xong chuẩn bị phản kích, còn có từng tòa trận pháp lập lòe trên đại địa, hình thành đủ loại thân thông.
Đồng thời cũng đã khởi động rất nhiều pháp khí chiến tranh, tùy thời có thể bộc phát. Càng có một cỗ khôi lỗi do nhiều người khu động, tích lực chờ đợi.
Giữa không trung, Đại Dực của Thất gia bay lượn, có vô số phi chu các tông, trên không trung còn có một tòa cung điện cự đại, Thất gia cùng Diêu Hầu, còn có Cung chủ ba Cung cùng với Quy Hư các tông đều ở bên trong, Hứa Thanh cùng đội trưởng cũng ở trong đó.
Bọn họ đều đang ngưng mắt nhìn tới bầu trời xa xa.
Mà giờ khắc này, trong lúc bọn họ đang nhìn tới phương xa, toàn bộ thế lực khắp Thánh Lan đại vực cũng đều chú ý tới nơi đây.
Nếu như đổi thành lúc trước, tất nhiên những thế lực đó sẽ cho rằng Phong Hải Quận sắp bị xóa đi, nhưng đoạn thời gian trước Phong Hải Quận đã đưa ra Thự Quang Chi Dương khiến cho bát phương rung chuyển.
Cho nên, đối với việc Thiên Lan Vương đến, thế lực khắp nơi đều có tâm trạng đứng ngoài xem thế nào, bọn họ muốn nhìn xem Phong Hải Quận ở bên trong trận gió lốc này, đến cùng là sẽ cuốn theo con đường nào.
Trong đó Thánh Lan Đại Công Tước là người chú ý nhất, dựa vào thần hồn, gã có thể nhìn thấy rõ ràng sự tình bên phía Phong Hải Quận, đối với gã mà nói, phía Thiên Lan Vương thì gã không muốn trêu chọc, mà Thự Quang Chi Dương của Phong Hải Quận lại khiến cho gã có hứng thú không nhỏ.
Kết quả song phương như thế nào gã không quan tâm, thứ gã để ý chính là mượn cơ hội lần này, nhìn xem hai phe ấy có bao nhiêu cân lượng.
"Đáng tiếc Phong Hải Quận đúng là vẫn còn quá yếu, nếu như Phong Hải Quận quyết đoán, tự bạo toàn bộ Thự Quang Chi Dương, như vậy việc này sẽ thú vị.'
Thánh Lan Đại Công Tước thần sắc ung dung, mỉm cười. Gã không cho rằng việc này có liên quan gì tới mình, cũng không thấy được chuyện này sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đối với tương lai, trừ phi. . . . . Phong Hải Quận thật sự quyết đoán bộc phát.
Nhưng hiển nhiên loại hành vi điên khùng như thế, đại khái sẽ không có khả năng xuất hiện.
Cho nên gã tiếc nuối.