Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1533 - Chương 1716: Thánh Lan Có Chul (1)

Chương 1716: Thánh Lan có chul (1) Chương 1716: Thánh Lan có chul (1)Chương 1716: Thánh Lan có chul (1)

Chương 1716: Thánh Lan có chủ! q)

Mây máu tung bay, thiên địa yên tĩnh.

Đại quân dưới trướng Thiên Lan Vương, nội tâm của toàn bộ tu sĩ chấn động nghiêng trời lệch đất, ngốc trệ đứng tại chỗ, giống như bị ngưng đọng thời gian, đông kết lại tất cả.

Xảy ra chuyện lớn rồi!

Tất cả bọn họ nhìn thấy một màn không thể tin được, Thiên Lan Vương thế mà lại cứ đơn giản như vậy liền vẫn lạc.

Nguyên bản trong nhận thức của bọn họ, bên trong Thánh Lan đại vực không có sức mạnh nào có thể uy hiếp được Thiên Lan Vương, cho nên việc Thiên Vương tử vong là chuyện gần như không thể nào xảy ra.

Nhưng sự thật, đã xuất hiện ở ngay trước mắt!

Có thể tưởng tượng, trong thời gian ngắn, việc Thiên Lan Vương vẫn lạc sẽ vang động khắp toàn bộ Thánh Lan đại vực, cũng nhất định khiến cho Hoàng Đô đại vực cuộn trào, tiếp theo sợ là sẽ có phong bạo cực kỳ kinh khủng bộc phát tới từ Hoàng Đô.

Tức giận đến từ Nhân Hoàng, lửa giận đến từ gia tộc Thiên Lan Vương, sẽ khiến cho bát phương rung chuyển.

Chuyện như vậy, đã vượt ra khỏi đoán trước, vượt ra khỏi tưởng tượng.

Tâm thần của tất cả chúng tu nơi này đều nổ vang, hô hấp của tất cả mọi người đều vô cùng dồn dập, chấn động và bạo động, bắt đầu bộc phát ra bên trong đại quân.

Cùng lúc đó, tương tự chấn động, là từng thế lực trong Thánh Lan đại vực cùng chú ý tới một trận chiến này.

"Điều này sao có thểi"

"Thiên..... Thiên Lan Vương thế mà lại bị chém chết!"

"Ba kiếm, tổng cộng chỉ là ba chiêu kiếm thức."

"Uẩn Thần, Phong Hải Quận tương tự có Uẩn Thần, vả lại còn là loại cường giả đại năng bên trong Uẩn Thần!"

"Bối cảnh của Phong Hải Quận đáng sợ đến trình độ như vậy!"

Toàn bộ tộc quần có đủ năng lực xem xét trận chiến bên phía Phong Hải Quận, sau khi nhìn thấy một màn Thiên Lan Vương tử vong, nội tâm giống như có sóng lớn ngập trời, bao phủ tâm thần, che mất tất cả, chỉ còn lại vô tận run rẩy cùng với kính sợ cực hạn đối với Phong Hải Quận.

Thiên Lan Vương dùng tánh mạng của mình để cho toàn bộ thế lực khắc sâu vào trong nhận thức một điều, chỗ dựa của Phong Hải Quận không chỉ là Thự Quang Chi Dương, mà còn có... Uẩn Thần!

Cùng lúc đó, Thất hoàng tử trong nơi ẩn nấp cũng trực tiếp há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể của gã run ray ánh mắt am đạm, giờ khắc này sự bất an trong nội tâm của gã đã vượt qua khỏi lúc nhìn thấy Thự Quang Chi Dương bộc phát.

Phong Hải Quận đã dùng sức mạnh nói cho gã một điều.

Đó chính là... Hết thảy tính kế, hết thảy bố trí, hết thảy ung dung, trước mặt thực lực tuyệt đối thật ra đều không có ý nghĩa.

Thật ra hôm ấy lúc Thự Quang Chi Dương bộc phát Thất hoàng tử đã có cảm giác như thế này, nhưng gã vẫn tin tưởng mình mới là phương nắm giữ thực lực tuyệt đối như cũ, chỉ cần chờ tới khi cữu cữu của mình trở về, hết thảy đều sẽ trở nên dễ như trở bàn tay, thuận lợi giải quyết.

Nhưng bất kể Thất hoàng tử nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, kết cục cuối cùng lại như thế này.

Gã không cách nào tiếp nhận việc Thiên Vương vẫn lạc, cũng khó có thể đối mặt với kết quả đó.

Sợ hãi cùng hoảng sợ trong nội tâm đã sớm hóa thành phong bạo, bao phủ gã vào trong vực sâu, nhưng dù sao gã cũng là Thất hoàng tử, cho dù là trong tâm trạng tuyệt vọng lúc này, gã vẫn vùng vẫy tìm ra cơ hội phản kháng.

"Phong Hải Quận, Hứa Thanh. . . . . Cho dù các ngươi có Uẩn Thần tọa trấn, nhưng chém giết Thiên Vương, đây không phải là chuyện của ta nữa, đây là chuyện của nhân tộc, phụ hoàng tuyệt sẽ không cho phép đơn giản hóa giải chuyện này."

"Vô luận là xuất phát từ tôn nghiêm của nhân tộc, hay là thể diện của Nhân Hoàng, chuyện này. . . . . Chắc chắn sẽ khiến trời rung đất chuyển!"

Thất hoàng tử ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía Phong Hải Quận, cuối cùng cố nén không muốn cùng với không cam lòng, càng có đau lòng, bóp nát một khỏa ngọc giản cổ xưa trong tay. Ngoc gian nay khong phai san vat can đại, mà là bảo vật từ thời kỳ Huyền U Cổ Hoàng, cũng là vật bảo vệ tính mạng của Thất hoàng tử.

Tác dụng của nó chính là khiến người ta ở trong bất kỳ địa phương nào, đều có thể lập tức truyền tống về Hoàng Đô đại vực.

Giá trị của nó cực lớn, số lượng cũng cực ít, dùng một khỏa thiếu một khỏa, vào thời điểm năm đó cũng không dễ thấy, hiện giờ lại càng là chí bảo.

Nguyên bản Thất hoàng tử không có tư cách có được, nhưng mẫu tộc đã lấy chiến công, đổi lấy từ trong bảo khố nhân tộc.

"Phong Hải Quận, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc, ta chờ ở Hoàng Đô... Xem các ngươi tan thành mây khói!"

Thất hoàng tử thần sắc dữ tợn, theo ngọc giản cổ xưa trong tay vỡ vụn, một mảnh ánh sáng tựa như đến từ viễn cổ lập tức bao phủ lấy gã, tan biến khỏi giữa thiên địa.

Mặc dù gã rời khỏi, nhưng ngọc giản này chỉ có thể di chuyển chủ sở hữu, toàn bộ thủ hạ của gã đều bị lưu tại bên trong Thánh Lan đại vực.

Trong lúc tất cả các phương đều bởi vì một màn ra tay của lão Cửu mà run rẩy, trên chiến trường Phong Hải Quận, đại quân dưới trướng Thiên Lan Vương cũng càng lúc càng bạo động, tâm tình sợ hãi cùng bất an đã lan tràn khắp thiên địa.

Trên vùng đất, con hắc long Thiên Lan Vương cưỡi giờ phút đang không ngừng kêu rên, nó run rẩy bò lên, dập đầu với bầu trời, không ngừng lễ bái.

Theo một tiếng hừ lạnh khiến cho hư không nổ vang, thân ảnh lão Cửu cất bước đi ra từ trong khe hở trên màn trời, sừng sững đứng giữa thiên địa.

Đầu của con hắc long càng cúi thấp hơn, không dám có một chút cử động nhỏ. Toàn bộ đại quân nhân tộc cũng đều nhao nhao run rẩy.

Lão Cửu mặt không cảm xúc, đảo mắt qua đại quân, cuối cùng nhìn tới Hứa Thanh phía Phong Hải Quận.

Lão Cửu đảo mắt nhìn qua trên thân từng người, từng tu sĩ đối mắt cùng y đều nhao nhao cúi đầu, thần sắc cung kính, càng có cuồng nhiệt.

Diêu Hầu cũng không ngoại lệ.

Duy chỉ có hai người để cho ánh mắt của lão Cửu lưu lại.

Một người là Thất gia.

Lúc ngóng nhìn Thất gia, trong mắt lão Cửu mang theo một chút thâm ý, thế mà y lại hơi thấp mình cúi đầu, nhưng động tác này quá mức nhỏ, trừ bản thân y cùng Thất gia ra, những người khác rất khó phát hiện.

Thứ hai, là Hứa Thanh.

"Vâ sau ngươi tận lực cảm ngộ ba kiếm này cho tốt."
Bình Luận (0)
Comment