Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1547 - Chuong 1730: Tra Nam Tran Nhi Nguu (1)

Chuong 1730: Tra nam Tran Nhi Nguu (1) Chuong 1730: Tra nam Tran Nhi Nguu (1)Chuong 1730: Tra nam Tran Nhi Nguu (1)

Chương 1730: Tra nam Trân Nhị Ngưu (1)

Hứa Thanh không nghe được tiếng lòng của đội trưởng.

Nhưng hắn thấy rõ ánh sáng trong mắt đội trưởng, trong trí nhớ của hắn, lần gần đây nhất hắn nhìn thấy loại ánh mắt này, là lúc Thất Huyết Đồng đang xây dựng tông môn ở Nghênh Hoàng Châu, U Tinh mặc tiên y xa hoa từ trên trời bay tới.

Lúc đội trưởng nhìn thấy quần áo của U Tinh, ánh mắt cũng mãnh liệt tương tự như lúc này đây.

Hiển nhiên là hễ có ai dám khoe khoang ở trước mặt của đội trưởng, phần lớn sẽ tạo thành thu hút mãnh liệt với y.

Hứa Thanh lắc đầu, cũng chẳng muốn khuyên can cái gì, hắn đã quen với việc này rồi.

Mà mấy ngày tiếp theo, việc phát sinh ở trên người đội trưởng cũng xác nhận suy đoán của Hứa Thanh.

Quả nhiên đội trưởng đã chú ý tới cái đĩa lông.

Có lẽ là xuất phát từ hiếu kỳ, cũng có lẽ là vì muốn kết giao bằng hữu, đội trưởng lặng lẽ rời khỏi, đi theo đĩa lông trên trời, nhiều lần muốn tới gần chơi đùa cùng nó.

"Đại Mao Mao chờ một chút, ta chỉ có thời gian nửa tháng thôi, nếu như ta không chào hỏi làm quen với ngươi một chút, về sau ta nhất định sẽ rất tiếc nuối, đại lục Vọng Cổ có nhiều đồ vật có lông như vậy, duy chỉ có ngươi đặc biệt nhất."

Nhưng có thể là do ngôn từ của đội trưởng không đủ chân thành hoặc là ánh mắt không thuần khiết, cho nên mỗi lần không đợi y tới quá gần, toàn thân đĩa lông đã lập lòe phát ra tia sáng, trong nháy mắt tiếp theo đội trường lập tức không còn tung tích.

Bị truyền tống đi nơi khác rồi.

Nhưng tinh thân kiên nhẫn của đội trưởng có lẽ chính là căn nguyên điên cuồng của y, cho nên thường thường rất nhanh sẽ trở về, tiếp tục chân thành bay đến gần.

Thậm chí còn vừa tiếp cận vừa ôn hòa mở miệng, để cho mình nhìn trông không có ác ý, thậm chí vì để cho càng thêm chân thật hơn, đội trưởng dứt khoát lấy ra quả đào rồi bắt đầu ăn.

Bởi vì chỉ có thời điểm ăn đào, nội tâm của y mới đặc biệt dịu dàng, mới có thể không biểu hiện cảm giác ra ngoài.

"Chào ngươi, ta nghĩ rằng ngươi đặc biệt có khí chất, cho nên muốn tới làm quen một chút."

Xoetl

Đĩa lông gào thét bay qua, không thèm để ý mà thuận tiện truyền tống đội trưởng đi nơi khác.

Một lúc lâu sau, thân ảnh đội trưởng từ đằng xa chạy tới, vừa chạy còn vừa phất tay.

"Đừng đi, ngươi biết không, ngươi đặc biệt giống một người cố nhân của ta, đó là bằng hữu tốt nhất của ta... “

Xoetl

Tiếp tục biến mất.

Cứ như vậy bảy ngày sau, dưới sự cố chấp của đội trưởng, sau vô số lần bắt chuyện ôn hòa, đĩa lông trước giờ chưa bao giờ gặp phải loại việc thế này rốt cuộc đã chú ý tới Nhị Ngưu.

Trong đôi mắt to của nó lần đầu lộ ra nghi ngờ, cũng là lân đầu tiên mặc kệ đội trưởng nhích tới gân hơn một chút, đến phạm vi mười trượng.

Đội trưởng nhìn thấy như thế, nội tâm kích động, có một loại cảm giác giống như tới gân Lý Thi Đào từng xíu lúc trước, vì vậy y cố gắng làm cho mình trông điềm đạm, vừa ăn quả đào vừa ôn nhu trấn an, ý đồ tới gân thêm một chút nữa.

Nhưng tính cảnh giác của đĩa lông rất mạnh, mắt thấy đội trưởng vừa muốn tới gần, toàn thân của nó liền lóe lên tia sáng, muốn truyền tống đội trưởng đi. Đội trưởng cấp bách, nhanh chóng mở miệng.

"Đại Mao Mao, ngươi làm rớt thứ gì này, ta nhặt vê giúp ngươi rồi đây này."

Nói xong, đội trưởng cố nén đau lòng, lấy ra một mẩu máu thịt Xích Mẫu nho nhỏ, so với móng tay còn nhỏ hơn, chậm rãi đi tới.

Mẩu máu thịt này vừa ra, đĩa lông lập tức chuyển tâm mắt qua, cũng hơi buông lỏng cảnh giác một chút, mà mượn nhờ cơ hội trong chớp mắt này, đội trưởng cầm mẩu thịt, rốt cuộc đã đi tới trước mặt đĩa lông.

Sau đó liền đút mẩu thịt này vào trong miệng đĩa lông, thừa dịp khoảnh khắc đĩa lông nuốt vào, đội trưởng liền liều mạng dốc toàn lực, giơ tay lên một phát nắm được mấy trăm cọng lông màu lam trên người đĩa lông, toàn lực giật một cái.

Tiếng rặc rặc vang lên, mấy trăm cọng lông trực tiếp đứt gay kích thích truyền tới khiến cho toàn thân đĩa lông chấn động, một biển ánh sáng vô cùng chói mắt bộc phát tới khắp bát phương.

Trong thời gian ngắn, mây mù bốn phía đều bị truyền tống đi, thân ảnh của đội trưởng cũng tương tự tan biến vô tung.

Nhưng lần này khác biệt cùng lần trước, sau khi ánh sáng truyền tống tản mát ra, đĩa lông không còn tiếp tục thảnh thơi chơi đùa như thường ngày nữa, trong đôi mắt to của nó lộ ra phẫn nộ, giống như bị lừa gạt vậy, liên tục bộc phát ra ánh sáng truyền tống, khiến cho bầu trời trở thành một mảnh sáng rõ.

Ngay sau đó nó chợt lao ra, truy tìm theo dấu vết, tập trung tới một phía, vượt qua hư vô lao tới.

Vì vậy trong những ngày kế tiếp, mọi người trong Thái An quận sẽ thường xuyên thấy một cảnh tượng chấn động.

Trên bầu trời, đĩa lông bộc phát ra biển ánh sáng, truy kích theo một thân ảnh, mỗi lần đuổi kịp, nó đều mở cái miệng rộng ra lập tức thôn phệ, toàn lực nhấm nuốt, nhưng nó rất nhanh liên phát hiện hình như đây không phải bản thể.

Thế là nó lại tức giận tiếp tục tìm kiếm, tiếp tục thôn phe.

Lập đi lập lại, không ngừng tuần hoàn.

Tiếng kêu giày vò thảm thiết đến từ người bị truy kích cũng nhiều lần vang vọng khắp bát phương.

Tu sĩ của Phong Hải Quận cũng nhìn thấy một màn này, thân sắc từng người cổ quái, Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu cũng lộ ra vẻ mặt cảm khái, không thấy ngoài ý muốn đối với việc này.

Tử Huyền càng là không thèm quan tâm.

Hứa Thanh thì là thở dài, ở trong căn lều tạm thời của mình, nhìn qua một con nhuyễn trùng màu lam trước mặt, lắc đầu.

“Đại sư huynh, đáng giá không?” Con nhuyễn trùng màu lam này lớn cỡ ngón tay, mọc ra một cái đầu người, chính là đội trưởng.

Giờ phút này vẻ mặt của y vẫn còn đắc ý.

"Đương nhiên đáng giá, không có chuyện gì đâu, ta đoán con chíp bông kia chính là giống cái, xả giận một chút rất bình thường, thế nên ta đã chuẩn bị rất nhiều phân thân để chơi cùng nàng ta."

"Nhưng mà thu hoạch lần này, tuyệt đối rất đáng giá!"

"Tiểu Thanh, tòa truyền tống trận này không đơn giản, dưới ánh mắt của tàn diện Thần Linh vốn nên hóa thành cấm khu, nhưng nó lại trực tiếp hoạt hoá biến thành một sinh mệnh, loại dị biến như thế rất hiếm thấy, cái này chẳng khác nào là con nối dõi của tàn diện Thần Linh cả."

"Trên người nó nhất định có được một chút đặc tính của tàn diện Thần Linh!"

"Cho nên đừng thấy ta tốn mất một mẩu máu thịt Xích Mẫu, nhưng mà đám lông mà ta nhổ được lại cất chứa ý nghĩa lớn hơn hết thảy."
Bình Luận (0)
Comment