Chương 1734: Từng là đệ nhất vực ở Vọng Cổ (1)
Chương 1734: Từng là đệ nhất vực ở Vọng Cổ (1)Chương 1734: Từng là đệ nhất vực ở Vọng Cổ (1)
Chương 1734: Từng là đệ nhất vực ở Vọng Cổ (1)
Lời của Tôn ma ma khiến cho mọi người trong yến hội nhao nhao cúi đầu, che giấu thần sắc của mình.
Bởi vì có một số người chính là điều cấm ky, không thể nhắc đến.
Trong mắt An Hải công chúa cũng lộ ra kỳ mang, nàng hiểu rõ nhũ mẫu của mình, biết được đối phương lúc còn trẻ chẳng những giao thiệp rộng rãi, càng là có thủ đoạn không tầm thường.
Nếu không cũng không thể nào vừa là nhũ mẫu của nàng, lại vừa là nhũ mẫu của Ngũ hoàng tử được.
Càng không có khả năng sống trong Hoàng Cung đến bây giờ, còn được Nhân Hoàng ban thưởng cáo lão hồi hương.
Những điều đó đã đủ nói rõ, nhũ mẫu có được sự cơ trí, càng là trung thành và tận tâm với Nhân Hoàng. Cho nên, với lịch duyệt của nhũ mẫu thì tự nhiên sẽ hiểu, lời nói nhiều khi vừa là vũ khí, cũng là thái độ, bất luận một câu nào, cũng không phải chỉ là đơn giản biểu đạt hàm nghĩa mặt ngoài.
Như vậy thì bà ấy nói nói ra câu vừa xong ở nơi này, dĩ nhiên càng có ý nghĩa sâu xa.
An Hải công chúa như có điều suy nghĩ, nhịn không được mà nhìn nhũ mẫu vẻ mặt hòa ái bên cạnh, bản thân nàng đã từng tìm hiểu bối cảnh của đối phương trước khi tiến cung, nhưng đều không tìm được bất cứ dấu vết nào, không cách nào biết, cũng không thể điều tra ra được.
Nàng chỉ biết rõ, đối phương từng có một nhi nữ, nhưng lại chết yểu, sau đó được mẫu thân mình thỉnh tấu để an bài vào cung, trở thành nhũ mẫu của mình.
Mà nhũ mẫu trong hoàng gia không phải chỉ đơn giản là nuôi nấng, mà còn có thân phận đặc thù. Để phòng ngừa hậu cung tham gia vào chính sự ảnh hưởng thể diện hoàng tộc, phân lớn hoàng gia đều dùng một chút phương pháp, khiến cho quan hệ của Hoàng tử cùng với thân mẫu phai nhạt đi, nhũ mẫu là một bộ phận bên trong cái khâu này.
Nhũ mẫu phải chịu trách nhiệm chăm lo cuộc sống hàng ngày của Hoàng tử và Công chúa, làm bạn, dạy bảo cùng với chỉ điểm bọn họ từ thủa ban đầu cho đến khi trưởng thành.
Nhũ mẫu thay thế sự ảnh hưởng của mẫu thân, sớm chiều bầu bạn cùng họ, cho nên nhân sinh quan cùng giá trị quan của Hoàng tử và Công chúa sẽ bị nhũ mẫu ảnh hưởng, nhũ mẫu cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thái độ làm việc cùng với thủ đoạn xử lý một ít chuyện của bọn họ trong tương lai.
Cho nên trong hoàng gia, nhũ mẫu, vừa là sư cũng vừa là mẫu.
Trong lúc An Hải công chúa đang trầm tư, Tôn ma ma nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cánh tay của nàng, An Hải công chúa vội vàng ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười theo bản năng, nhìn về phía Ninh Viêm.
Thần sắc của Ninh Viêm có chút phức tạp.
Những lời này của Tôn ma ma khiến cho gã nhớ tới mẫu thân của mình, theo sau chính là phiên muộn cùng với ký ức chôn sâu ở trong đáy lòng.
Thật sự là ... gã đã không còn nhớ rõ bộ dạng của mẫu thân nữa rồi.
Mà tên của mẫu thân, cũng đã trở thành một điều cấm ky trong Hoàng Đô, không người nào dám nhắc tới, trong trí nhớ của gã, từ sau khi mẫu thân qua đời, hôm nay là lần đầu tiên gã nghe được có người nhắc tới mẫu thân.
Ninh Viêm hít sâu một hơi, đứng dậy đi tới phía trước Tôn ma ma và chắp tay cúi đầu.
Tôn ma ma nhìn qua Ninh Viêm, vẫn bảo trì nụ cười hòa ái, vẫy tay kêu gã đến ngồi vị trí còn sót lại cạnh mình. Con dat ban tay Ninh Viem vao trong tay cua minh.
Nhưng nội tâm của bà lại thở dài, tự nhiên bà ta hiểu được mục đích An Hải gọi Ninh Viêm đến đây, nhưng từ sau khi bà rời khỏi Hoàng Đô, cũng không quá nguyện ý tham dự vào những việc trong đó nữa.
Dau sao, chuyện Thiên Lan Vương tử vong, rồi pháp chỉ của Nhân Hoàng, hàm nghĩa đã bao quát trong đó, đều thể hiện ra khả năng sẽ có một trận phong bạo đoạt đích sắp xuất hiện trong Hoàng Đô.
Mà một điểm quan trọng khác, đó là Ninh Viêm. . .
Lịch sử đã từng bị áp xuống, hậu bối không biết được, nhưng bà tận mắt nhìn thấy mẫu thân Ninh Viêm quật khởi, cũng nhìn thấy sự tài hoa kinh diễm tuyệt luân của vị ấy, càng thấy được một màn bi kịch huyết sắc cùng với một vị Hoàng tử khác tử vong trong vòng một đêm.
Đó là ca ca sinh đôi với Ninh Viêm. Cũng bắt đầu từ ngày đó, Ninh Viêm bi người khác cố tình xa lánh.
Cho nên lúc trước bà ta mới đối xử lãnh đạm nhưng cũng không uẩn hàm ác ý với Ninh Viêm cùng Hứa Thanh, hai bên nước giếng không phạm nước sông.
Nhưng Linh Hà Hoàng đến, khiến cho hết thảy mọi thứ thay đổi.
Tuy rằng bà sẽ không đầu tư đến mức được ăn cả ngã vê không, nhưng mà chiếu cố thỏa đáng vẫn là phải có, thế nên mới có câu nói lúc trước cùng với hành động bây giờ.
Mà phía sau mỗi người bên trong yến hội này, đều tồn tại ngàn vạn lần liên quan cùng với Hoàng Đô.
Sau khi bà nói ra những lời đó, lại thêm hành vi của mình, nghĩ đến rất nhanh sẽ có một số người biết được.
Như vậy là đủ rồi.
Yến hội cứ như vậy tiến hành đến lúc trăng sáng nhô lên cao, Linh Hà Hoàng duỗi lưng một cái, đứng dậy rời đi, Hứa Thanh cũng đứng dậy và cáo từ với Tôn ma ma.
Nhìn qua Hứa Thanh, trong mắt Tôn ma ma lộ ra một tia thâm ý, sau khi suy nghĩ một chút, bà dứt khoát lấy ra ba khối ngọc giản, đưa cho Ninh Viêm ngồi bên cạnh.
Kêu Ninh Viêm sau khi đến Hoàng Đô, thay mình đưa cho ba lão bằng hữu.
Ninh Viêm theo bản năng nhìn Hứa Thanh, Hứa Thanh khẽ gật đầu, Ninh Viêm hít sâu một hơi, trịnh trọng tiếp nhận.
Sau đó, họ rời khỏi.
Trên đường quay về truyên tống trận, dưới ánh trăng, hiển nhiên là Ninh Viêm bị khơi gợi lên chuyện xưa, cảm xúc sa sút, lặng lẽ đi theo bên cạnh Hứa Thanh.
Cho đến khi đi được nửa đường, Hứa Thanh võ võ bờ vai Ninh Viêm.
"Không sao đâu, mặc kệ như thế nào, ngươi đều là Chấp Kiếm Giả của Phong Hải Quận." Lời Hứa Thanh rơi vào trong tai Ninh Viêm, trong lòng của gã liền dâng lên cảm giác ấm áp, thở ra một hơi thật dài sau đó nhẹ giọng mở miệng.
"Cảm ơn lão đại."
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là sợ làm cho ngươi mất mặt, ta là một Hoàng tử, nhưng thật ra ở trong Hoàng Đô lại không có địa vị gì, bị gạt ra ngoài lề, cũng không có ai muốn tiếp xúc với ta."
"Ta biết rõ nguyên nhân, là vì mẫu thân của ta, nàng là một điều cấm ky ở trong Hoàng Đô....
"Nguyên bản ta còn có một ca ca, chúng ta là sinh đôi, tính cách của y quyết đoán hơn so với ta, đầu óc thông minh hơn so với ta, tất cả mọi thứ đều tốt hơn so với ta, mặc dù trâm mặc ít nói, nhưng hình như không có chuyện gì có thể làm khó y."
"Mà y đối xử với ta vô cùng tốt, khi còn bé ta có hơi nhu nhược, là y bảo hộ ta. Nhưng ... y đã chết, ngay sau ngày mẫu thân chết thì y cũng chết theo, cùng tử
vong là tất cả mọi người trong phủ, ngoại
trừ người vô dụng nhất là ta đây." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ