Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1550 - Chuong 1733: That Thai Linh Ha Hoang (2)

Chuong 1733: That thai Linh Ha Hoang (2) Chuong 1733: That thai Linh Ha Hoang (2)Chuong 1733: That thai Linh Ha Hoang (2)

Chuong 1733: That thai Linh Ha Hoang (2)

Hứa Thanh gật đầu, cầm chén rượu giơ về phía An Hải công chúa.

An Hải công chúa khẽ gật đầu, nàng quả thật là có ý tốt, nhưng đáng tiếc, Tôn ma ma hiển nhiên là không thích Ninh Viêm cho lắm.

Cho đến khi mây mù trên bầu trời dần dần biến thành màu đỏ, mây ngũ sắc lan tràn, nắng chiều chiếu đến, Hứa Thanh cũng có chút bộ dạng say rượu.

Bữa rượu hôm nay hắn uống rất thoải mái, đang định đứng dậy dẫn theo Ninh Viêm rời khỏi, nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng thiên lôi nổ vang.

Tiếng sấm sét nổ vang trên màn trời, mây ngũ sắc cuộn mình tản ra, bầu trời lập tức bị một mảnh ánh sáng bảy màu bao phủ, giống như một màn sân khấu bảy màu che đậy cả bầu trời. Bên trong màn sân khấu bảy màu có một con Khổng Tước cực lớn, che khuất bầu trời, nhanh chóng biến ảo ở bên trong, cho đến khi hoàn toàn hiển lộ, cái gọi là màn sân khấu bảy màu kia lại chỉ là lông đuôi của nó.

Con Khổng Tước này thần võ bất phàm, xinh đẹp vô cùng, sự xuất hiện của nó khiến cho thiên địa biến sắc, vạn vật tự ti mặc cảm.

Một màn như thế khiến cho hơn phân nửa Nam Tín quận vang động, mà mọi người bên trong đình viện phía dưới màn trời bảy màu lại càng là như vậy.

Phần lớn tất cả mọi người đều đứng lên ngóng nhìn bầu trời, ngay cả Tôn ma ma bên cạnh An Hải công chúa trong mắt cũng đều lộ ra vui sướng, nhìn lên bầu trời xa xa.

"Linh Hà Hoàng!"

Bên trong Hôi Hải đại vực có rất nhiều cấm khu, nhưng cấm địa rất ít, chỉ có một tòa. Tên là Quang Trủng.

Cấm địa có Hoàng, tên là Hà, bởi vì nó coi như thân thiện đối với vạn tộc, vả lại bản thân thực lực kinh khủng, cho nên cũng chung sống bình an vô sự cùng các tộc bên trong Hôi Hải đại vực.

Mà người bên ngoài càng gọi vị này là Linh Hà Hoàng.

Vị này rất ít ra ngoài, mỗi một lần xuất hiện ở trong mắt chúng sinh, ánh sáng bảy màu liền tinh lọc bông vải màu xám tro, càng bởi vì bộ dạng xinh đẹp, cho nên được cho rằng là điềm lành trong Hôi Hải đại vực.

Vi này cũng có quan hệ cũ cùng với Tôn ma mạ, trước kia từng có ân huệ đối với Tôn ma ma, dù là cho tới bây giờ, trong ánh mắt của rất nhiều người, ân huệ đó cũng là một tầng bảo hộ trên người Tôn ma ma.

Giờ phút này nhìn thấy thân ảnh của ân nhân, trên mặt Tôn ma ma nở nụ cười, vẻ mặt tôn kính, đang muốn đưa mắt nhìn đối phương đi xa, bởi vì bà ta biết rõ, Linh Hà Hoàng sẽ không tuỳ tiện ra ngoài, một khi xuất hiện thì nhất định là có chuyện muốn đi xử lý.

Cho nên theo bà ta thấy, đối phương chỉ là hiện thân trên màn trời, không thể nào chuyên môn đến vì mình được.

Nhưng rất nhanh, tâm thân của Tôn ma ma chấn động.

Không chỉ là bà ta chấn động, những người khác trong đình viện bao gồm cả An Hải công chúa, tất cả đều vô cùng giật mình.

Bởi vì, sau khi Linh Hà Hoàng đại biểu điềm lành hiển lộ thân ảnh lại không rời đi, mà là bay tới gân về phía đình viện nơi đây, theo Linh Hà Hoàng tới gần, thân hình của nó lập lòe ánh sáng rực rỡ, cuối cùng khi đi đến phía trên đình viện, thân thể đã từ Khổng Tước hóa thành hình người.

Dáng người thướt tha, vẻ mặt lãnh diễm, tướng mạo tuyệt mỹ, tựa như tuyết mai mùa đồng, làm cho người ta suy nghĩ xa xôi, sẽ nhịn không được quên mất trên cành có gai.

Tóc đen được trâm gài giữ lại, theo người đi tới, trâm hoa lay động tràn ra bảy màu đầy trời.

Toàn thân cung trang xuất trân như tiên, mang theo ưu nhã ngạo nghễ mà đứng, mắt phượng uẩn uy khiến người ngoài sau khi chú ý tới ánh mắt của nàng liền sẽ bất giác cúi đầu xuống.

Nhất là tay áo cung trang màu tím đón gió mà bay, không nói hết được xinh đẹp thanh nhã, cao quý thoát tục.

Tràng cảnh này, chỉ có dùng tiên tử hạ phàm mới có thể hình dung.

Thần sắc Tôn ma ma nghiêm nghị, cung kính mở miệng.

Cung nghênh Linh Hà Hoàng."

Những người khác, thậm chí An Hải công chúa cũng đều vội vàng bái kiến, Ninh Viêm chỗ đó cũng là hít vào một hơi, bị sự xinh đẹp của đối phương chấn nhiếp, cũng không biết là do hào quang chiếu rọi hay là bản thân xấu hổ, mặt đỏ rần.

Mà Linh Hà Hoàng giống như tiên nữ thân sắc bình tính nhìn mọi người bái kiến, nhẹ gật đầu với Tôn ma ma, sau đó cũng không để ý tới, bước từng bước đi vào đình viện.

Dưới ánh mắt của mọi người, nàng đi đến vị trí cuối cùng của yến hội.

Theo nàng tới gân, Ninh Viêm đứng ở nơi đó càng lúc càng kích động, gã cảm giác đối phương đang nhìn mình chăm chú, nhưng gã rất nhanh liên chấn động phát hiện, người nàng nhìn không phải mình, mà là..... Hứa Thanh.

Thân ảnh Linh Hà Hoàng đứng ở trước mặt Hứa Thanh.

"Hứa Thanh? Hoàng Nham đã nói qua với ta về ngươi."

Giọng nói lành lạnh truyên ra từ trong miệng nàng.

Một màn này lập tức hóa thành sấm sét trong lòng của tất cả mọi người ở chỗ này, tất cả mọi người đều không chuyển mắt, nhìn qua hết thảy, nội tâm nổi lên các loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Nhất là Tôn ma ma càng là như vậy.

Bà ta đã từng nghe nói qua về Hứa Thanh, nhưng không quá mức để ở trong lòng, dẫu sao không có liên quan gì với nhau, cho dù đối phương có ý thì lại như thế nào, cho dù bà đã một đống tuổi tác, cũng không có hậu nhân gì, nhưng cũng không cần đi cố ý kết giao.

Nếu như hợp ý, giúp đỡ một tay, nếu không hợp ý cũng chỉ là một người qua đường mà thôi.

Nhưng bây giờ, Linh Hà Hoàng rất ít xuất hiện lại chuyên môn đến vì đối phương, một màn này khiến cho ý nghĩ lúc trước của bà xuất hiện dao động.

Về phần Hứa Thanh, tuy hắn có ngoài ý muốn, nhưng việc này cũng là nằm trong dự liệu, trong lòng cũng đã có đáp án đối với thân phận của đối phương.

Vì vậy hắn chắp tay cúi đầu, lấy lông vũ cùng với chiếc túi Hoàng Nham cho mình ra.

Linh Hà Hoàng đảo mắt nhìn lông vũ, sau cùng tiếp nhận cái túi, tiếp theo mở ra lấy ra một trái cây màu đỏ, đặt ở trong miệng hít một hơi, tiếp theo nhìn chung quanh một chút, dứt khoát ngồi ở bên cạnh Hứa Thanh, đồng thời kêu Hứa Thanh cũng ngồi xuống.

Hứa Thanh nhu thuận ngồi xuống, sau đó Linh Hà Hoàng lại lấy ra một trái cây đưa cho Hứa Thanh.

"Ăn không?"

Hứa Thanh tiếp nhận, đặt ở bên miệng khẽ hút, hai mắt lập tức xuất hiện dị sắc, mùi vị của quả này cực kỳ đặc biệt, so với rượu lúc trước hắn uống còn thuần hậu hơn nhiều.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trái tim Ninh Viêm cấp tốc đập cực nhanh, nhìn Linh Hà Hoàng một chút, lại nhìn về phía Hứa Thanh, đáy lòng bỗng nhiên tràn đầy ngạo nghễ cùng tự hào.

"Đây là lão đại của tal"

Ninh Viêm ngẩng đầu ưỡn ngực, tương tự ngồi xuống.

Yến hội chỉ đình trệ trong chốc lát, sau đó theo Tôn ma ma cố gắng an bài, lần nữa tiến hành, vả lại quy cách càng cao hơn so với lúc trước, mà ánh mắt mọi người trong đoạn thời gian về sau cũng đều liên tiếp nhìn chăm chú vê bên phía Hứa Thanh.

Trên mặt Tôn ma ma cũng cham chậm lộ ra nụ cười, nhìn Hứa Thanh, lại nhìn Ninh Viêm một chút, sau khi suy nghĩ một lát, trên mặt hiện lên vẻ hòa ái.

"Thập Nhị điện hạ, đến bên lão thân, để lão thân ngắm ngươi thật kỹ xem nào, thời gian trôi qua thật nhanh, mới nhoáng một cái, một màn mẫu thân của ngươi tiến cung năm đó, bệ hạ tổ chức điển lễ vô cùng long trọng vì nàng, mặc dù đã cách nhiều năm, nhưng lão thân vẫn cảm thấy rõ mồn một như ngay trước mắt vậy.'
Bình Luận (0)
Comment