Chương 1739: Phong vân tế hội (2)
Chương 1739: Phong vân tế hội (2)Chương 1739: Phong vân tế hội (2)
Chương 1739: Phong vân tế hội (2)
Thần sắc của kẻ ẩn giấu phía sau việc này đại biến, bọn họ thật sự là muốn dò xét Hứa Thanh một chút, nhưng kết quả dò xét khiến cho bọn họ ý thức được, việc này quá lớn!
Lớn đến trình độ bọn họ không cách nào thừa nhận.
Bọn họ chỉ muốn ra oai phủ đầu Hứa Thanh một chút, không nghĩ sẽ triển khai một trận phong bạo ở chỗ này.
Nhưng trong thời gian ngắn, tình thế đã phát triển đến loại trình độ gần như không khống chế được, cái đại giới đó bọn họ không đảm đương nổi.
Báo động màu đen, đó là nguy cơ gần như cực hạn.
Vả lại tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, nguy cơ trên người Hứa Thanh là bị trận pháp kích thích hình thành, cũng không phải là hắn chủ động phóng thích. Cho nên trong nháy mắt tiếp theo, hành vi của bọn họ lập tức bị đa phương lấy phương thức khác biệt ngăn cản và quát tháo, càng có Phụng Hành Cung chịu trách nhiệm trận pháp can thiệp, khiến cho đại trận Hoàng Đô đang chấn động hạ thấp cấp độ xuống, giảm bớt kích thích.
Quá trình này rất nhanh liền hoàn thành, mấy hơi thở sau, trận pháp bao phủ trên người Hứa Thanh trở về trạng thái bình thường, không còn dò xét mà biến thành nhu hòa.
Mà đội trưởng cùng Lý Vân Sơn, còn có Tử Huyên đều bay nhanh tới đứng gần nơi Hứa Thanh đang nhắm mắt, bấm niệm pháp quyết chung quanh hắn, phụ trợ trấn áp.
Trong sự chú ý mật thiết của thế lực khắp nơi, một lát sau, Hứa Thanh mở mắt ra.
Màn dung hợp giữa máu thịt Xích Mẫu cùng mặt trời Viễn Cổ trên người hắn, cuối cùng bị ngăn cản dừng lại. Đội trưởng hít sâu nhìn qua Hứa Thanh, cười khổ một tiếng, y có chút không phân biệt rõ, vừa rồi Hứa Thanh là thật sự chuẩn bị dung hợp, hay là cố ý hù dọa.
Nhưng bất luận như thế nào, loại điên cuồng đó thì y cảm nhận được rồi, thế lực khắp nơi trong Hoàng Đô đại vực. . . Cũng đều cảm nhận được.
Tử Huyền cũng không nhiều lời, trợ giúp Hứa Thanh sửa sang lại quân áo một chút, nhìn qua ánh mắt của hắn, trong vẻ mặt điềm đạm cũng có kiên định.
Hứa Thanh nở nụ cười, gật đầu về phía Tử Huyền, lại trừng mắt nhìn đội trưởng, sau đó đi đến phía trước.
Trận pháp nhu hòa, tản ra bích chướng phía trước hắn, khiến cho Hứa Thanh cùng với mọi người trong Phong Hải Quận thuận lợi bước vào trong trận pháp, một khắc đạp chân trên mặt đất Hoàng Đô, Hứa Thanh nhìn xa xa phía trước. Phía trước hắn, là một con đường lớn bằng bạch ngọc.
Mà con đường bằng bạch ngọc như thế, bên trong đại địa vòng tròn có tới hơn ngàn cái, từng con đường tràn ra chùm ánh sáng lập lòe rực rỡ như mặt trời, kết nối cùng toàn bộ thành khu.
Xa xa trong thành khu, có thể thấy được vô số kiến trúc gạch trắng và đỉnh màu đỏ, có lớn có nhỏ, mặc dù trông cổ xưa nhưng phong cách tổng thể làm cho người ta có một loại cảm giác rất đại khí.
Trộn lẫn trong đó là vô số lầu các ba tầng ngũ giác, càng là có nét đặc sắc riêng.
Kiến trúc bên ngoài thanh tú mà lại trang nhã, phối hợp phong cách nghiêm túc mà trang trọng, trải rộng trong đại địa vòng tròn, hợp thành tòa đệ nhất hùng thành của nhân tộc.
Trong thành, có một tòa kiến trúc khác lạ, mặc dù cách rất xa nhưng vẫn rất dễ làm người khác chú ý, đó là một tòa tháp cao bát giác, toàn thân tháp xây dựng bằng bạch mộc, giống như thiên đàn thẳng đứng đâm tới trời, thậm chí độ cao đó đã vượt qua một số pho tượng chỗ biên giới đại địa.
Đỉnh tháp bằng bạch mộc nằm ở bên trong tầng mây, sương mù lượn lờ lướt qua, lờ mờ có thể thấy được giống như tôn tại một cái đình các, bốn phía còn có long thú bay lượn, tràn đây cảm giác điêm lành.
"Nơi đó là Trích Tinh lâu, chỗ của Quốc sư."
"Quốc sư thân bí, ngày bình thường ngoại trừ phụ hoàng triệu hoán, còn lại không gặp bất luận kẻ nào, coi như là ta cũng chỉ mới thấy qua bóng lưng."
An Hải công chúa hít sâu, chỉnh đốn lại tâm trạng và đi đến bên cạnh Hứa Thanh, chú ý tới ánh mắt của hắn, nhẹ giọng mở miệng.
Hứa Thanh ngóng nhìn Trích Tinh lâu, nhẹ gật đầu. "Mà trong Hoàng Đô, bên ngoài hoàng cung còn có thập cung, cũng chính là Thượng Huyền Ngũ Cung cùng với Hạ Huyền Ngũ Cung."
"Đây là chế độ cổ xưa, bình thường Thượng Huyền Ngũ Cung bên trong thuộc địa chỉ thiết lập Chấp Kiếm, Ti Luật cùng với Phụng Hành, mà trong Hoàng Đô còn có Đặc Mệnh Cung chịu trách nhiệm ngoại giao cùng với đặc sự, cung cuối cùng là Tạo Vật Cung chuyên môn nghiên cứu Tiên Thuật cùng với Thần Linh."
"Thượng Huyền Ngũ Cung, bất luận một cung nào đều là cột chống trời của nhân tộc chúng ta, bọn họ biểu thị cho sự tôn nghiêm của nhân tộc khi đối ngoại."
"Về phần Hạ Huyền Ngũ Cung, chủ yếu là vê nội chính, theo thứ tự là Linh Chính Cung, An Thủ Cung, Lại Hành Cung, Giáo Hóa Cung cùng với Vạn Dân Cung."
Theo An Hải công chúa giới thiệu, Hứa Thanh cũng thu hồi ánh mắt khỏi Trích Tinh lâu, ngóng nhìn về nơi xa xăm.
Ở điểm cuối cùng của thành khu phía trước, có thể thấy có một đạo cầu vồng trải thành đường, nó to lớn kinh người, vượt qua không trung bên trong đại địa vòng tròn, vượt qua cả vùng biển hư vô, đi thông tới Cổ Hoàng Tỉnh.
Điểm cuối cùng của con đường đó, nơi tiếp giáp với Cổ Hoàng Tinh, thình lình tôn tại một tòa hoàng cung mênh mông trên cầu vồng.
Tòa hoàng cung này như trôi lơ lửng trong hư vô, thoạt nhìn khí thế rộng rãi, tổng thể là kim quang lóng lánh, có thể thấy được rường cột chạm trổ, trong đó quỳnh lâu ngọc vũ, từng tòa đại điện đan chéo lên xuống, giống như một tòa trận lớn.
Từ xa nhìn lại, như là đại môn của Cổ Hoàng Tinh!
Bởi vì cách rất xa, vả lại khí tức của Cổ Hoàng Tinh quá mức dồi dào, cho nên bản thân tòa hoàng cung này bị khí thế của Cổ Hoàng Tinh hòa hợp cùng một chỗ, khó có thể nổi bật, nhưng cũng bởi vì dựa thế, càng làm cho nó chấn động nhân tâm.
Mà trong lúc An Hải công chúa đang giới thiệu, một khắc Hứa Thanh nhìn về phía hoàng cung, trong hoàng cung có một đạo ánh mắt mà rất ít người có thể phát hiện, nhìn vào trên người Hứa Thanh.
Sau đó ánh mắt chuyển động, nhìn về phía Tử Huyền.
Hồi lâu, ánh mắt ấy thu hồi.
Cùng lúc đó, bên trong tòa Trích Tinh lâu cao vút trong mây, Quốc sư mặc trường bào màu tím, một đầu tóc tím khoác trên vai, gã đứng ở nơi đó, mặc kệ gió thổi quần áo lay động.
Thần sắc của gã điềm đạm, ánh mắt bao quát đại địa, khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười.
"Đệ đệ, rốt cuộc ngươi đã tới rồi."
Cùng lúc đó trong Đô thành, một địa phuong cau lan phong cach xa hoa, vang son lộng lẫy, truyền ra âm thanh oanh oanh yến yến, trong một gian từ đường nằm ở chỗ sâu, có một cái điện thờ.
Bên trong đó thờ phụng một bức tượng Nê Hồ Ly.
Giờ khắc này, bức tượng Nê Hồ Ly hơi lắc lư một chút, cái mũi nhẹ nhàng hít hà.
"Khí tức nguyên dương của đệ đệ thối."