Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1561 - Chương 1743: Đại Đế Khôi Phục (2)

Chương 1743: Đại Đế khôi phục (2) Chương 1743: Đại Đế khôi phục (2)Chương 1743: Đại Đế khôi phục (2)

Chương 1743: Đại De khôi phục (2)

"Tứ hoàng tử tao nhã, làm người thân thiện, thích giúp đỡ người, huynh đệ tỷ muội đều có tán thưởng, mẫu tộc tâm thường, nhưng người này lại được Thái Thượng Nguyệt Thanh Tông nhận thức, càng là bái Quốc sư làm sư."

Hứa Thanh suy tư trong lòng, ánh mắt thuận thế nhìn tới Trích Tinh lâu ở phía xa.

Hứa Thanh thiếu khuyết thông tin đối với vị Quốc sư thần bí, không thể phán đoán rõ.

"Ngũ hoàng tử. . . . . cùng một mẫu thân với Thất hoàng tử, càng là người có chiến lực gân với Đại hoàng tử nhất trong toàn bộ hoàng tử, tương tự dũng mãnh thiện chiến, được Nhân Hoàng chú ý, ban thưởng bái đệ nhất Thiên Vương làm sư, cùng đệ nhất Thiên Vương trường kỳ trú đóng ở biên ải Viêm Nguyệt, rất ít khi hồi triều."

"Bởi vì sự tình Thất hoàng tử, người này hẳn là một địch nhân tiềm ẩn."

Hứa Thanh nheo mắt lại, tiếp tục phân tích.

"Về phần Lục hoàng tử, bất kể là Ninh Viêm hay là An Hải, đều nói người này phong lưu thành tính, nhưng mà không hê ức hiếp người lương thiện, trong phủ đều là nữ tử, từng người đều si mê đối với gã, An Hải còn nói có lời đồn rằng ngay cả nữ Thiên Vương là Xúc Lam Vương trong Tam Thập Tam Thiên Vương, cũng có quan hệ rất không minh bạch với gã."

"Còn có Thất hoàng tử. .. Bởi vì Thiên Lan Vương tử vong, sau khi trở lại Đô thành liền rất ít ra ngoài."

Hứa Thanh cười lạnh.

"Bát hoàng tử, được xưng là người giàu có nhất trong các Hoàng tử, mẫu tộc càng là đệ nhất phú thương nhân tộc, rất nhiều thế lực khắp đều được giúp đỡ, phú khả địch quốc."

"Cửu hoàng tử, thiên tư thông minh, không hỏi sự đời, một lòng đắm chìm bên trong tạo vật, được Nhân Hoàng đưa tới Tạo Vật Cung, chịu trách nhiệm chủ yếu chính là... .... Thự Quang Chi Dương!"

Còn có Thập hoàng tử bên đó ... Hứa Thanh chuyển động suy nghĩ, nhưng trọng điểm của hắn là vê Thập Nhất và Thập Nhị hoàng tử.

Thập Nhất hoàng tử và Ninh Viêm là huynh đệ ruột, nhưng Thập Nhất đã tử vong, toàn bộ người trong phủ chỉ còn lại một mình Thập Nhị là Ninh Viêm còn sống.

Hết thảy đầu nguồn của việc ấy, là bởi vì mẫu thân của họ.

Đó là một điêu cấm ky bên trong Hoàng Đô.

Lúc An Hải công chúa nói tới những điều này trên đường đều là truyên âm riêng, Ninh Viêm cũng không nghe được. "Mẫu thân của Ninh Viêm, là một phàm nhân!"

"Bà ấy không có bất kỳ tư chất tu hành nào, nhưng lại vô cùng tài hoa tuyệt diễm, là người phụ hoàng yêu chân thành, sau khi bà tử vong, có bức họa đặt ở trong cung, mỗi lần phụ hoàng ngóng nhìn, thần sắc đều hiện lên đau thương, từ đó cũng không có thêm bất luận người con nối dõi nào nữa, cũng không để cho bất cứ thê thiếp hay đạo lữ nào hầu hạ nữa."

"Cái chết của bà, cũng trở thành vụ án chưa hồi kết, ta cũng không biết cụ thể."

Đây là lời An Hải công chúa nói lúc đó.

Ánh mắt Hứa Thanh lóe lên, trong lần đồng hành này, hắn sớm đã cảm nhận được, đầu nguồn chuyện xưa trên người Ninh Viêm chính là mẫu thân của gã.

Mà sự tình về vị mẫu thân này, có lẽ liên quan đến rất nhiều phương diện, cũng nhất định có chuyện bí ẩn.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh vuốt vuốt mi tâm, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, giờ phút này mặt trời đã dần dần đỏ, hoàng hôn lan tràn, bất tri bất giác hắn đã đi lại hai canh giờ bên trong Đô thành, ngay cả truyền tống trận cũng đã dùng mấy lần.

Mà những tin tức vê các Hoàng tử, sau khi hiện lên trong đầu hắn, mỗi người đều đã có một cái đường nét sơ bộ ở trong lòng hắn, nhưng Hứa Thanh rất rõ ràng, có một số việc không thể nhìn từ mặt ngoài.

Dẫu sao, loại vật như mặt nạ bên ngoài, mỗi người đều có, nó đến từ thái độ, là biểu hiện của tâm tư, cố ý hiển lộ tùy nhu cầu và tình huống mà thôi.

Hứa Thanh theo bản năng sờ lên mặt của mình.

“Ta cũng có cơ ma

Hứa Thanh thì thào, ngóng nhìn bầu trời.

Buổi chiêu hôm nay, màn trời đặc biệt đỏ, chiếu rọi tâng mây tạo thành một mảnh hào quang. Bầu trời với rặng mây đỏ như vậy, vừa đẹp da đồng thời cũng hiện ra một cỗ huyết sắc, để cho Hứa Thanh nghĩ tới một ngày trước kia, bên trong Thất Huyết Đồng, cũng dưới sắc trời như thế, chính mình đã nhìn thấy một màn bi kịch.

Hứa Thanh trâm mặc, ánh mắt từ trên màn trời hạ xuống, chú ý trên pho tượng khổng lồ phía trước.

Trong lúc bất tri bất giác, hắn đi tới phía chính đông của Đô thành, tới trước cầu vồng, đến phía dưới pho tượng Chấp Kiếm Đại Đế.

Hứa Thanh đứng ở chỗ này nhìn qua pho tượng, hắn nghĩ tới màn tự vấn lương tâm trước kia, nghĩ tới đối phương để cho mình nhìn thấy. . . Chân thân của tàn diện Thần Linh vờn quanh toàn bộ đại lục Vọng Cổ.

Cũng nghĩ đến ngôn từ tự vấn lương tâm, cùng với lời cuối cùng Chấp Kiếm Đại Đế tặng cho mình.

Hy vọng ngươi, bất cứ lúc nào đều không thay đổi tâm này.

Lúc Hứa Thanh ngóng nhìn pho tượng Chấp Kiếm Đại Đế, bên trong đám người phía sau hắn, từng đạo ánh mắt mịt mờ nhao nhao khóa chặt, truyên thông tin cử động cùng với một đường Hứa Thanh đi tới về thế lực của riêng mình.

Đồng thời cũng có từng sợi thân niệm đang lan tràn, rất nhiều ngành, đều dùng các loại phương pháp, chiếu thân ảnh Hứa Thanh lên trên pháp khí, chú ý rất mật thiết.

Dau sao, Hứa Thanh chính là một quả Thự Quang Chi Dương di động.

"Mục tiêu đi ngang qua khu 3, tạm dừng chân trước chỗ kiến trúc 19."

"Hình như mục tiêu đang ghi chép lộ tuyến cùng bố cục của Đô thành.

"Mục tiêu truyền tống."

"Mục tiêu đứng trước pho tượng Chấp Kiếm Đại Đế, ngóng nhìn."

"Mục tiêu... . Đang bái Chấp Kiếm Đại Đế."

"Pho tượng Chấp Kiếm Đại Đế... Đang chấn động! ! !"

"Điều này sao có thể, Đại Đế..... Giống như muốn khôi phục! !"

Theo những tin tức này truyền ra, một cái chớp mắt khi thế lực khắp nơi biết được, đại địa Hoàng Đô liền truyền ra chấn động kịch liệt.

Vô số ánh mắt tỏa ra vẻ kinh dị, lập tức ngóng nhìn tới đây.

Từ xa nhìn lại, pho tượng Đại Đế cao vút trong mây, đứng sừng sững ở phía đông, cả đời thủ hộ nhân tộc. Dưới mặt đất, Hứa Thanh mặc một bộ thanh sam, mang theo kính ý đang bái.

Một lớn một nhỏ, giống như cách xa bởi quang âm tuế nguyệt.

Mà giờ phút này, một giọng nói tang thương giống như truyền ra từ hư vô, mang theo cảm giác Viễn Cổ, hiện ra cảm giác năm tháng, vang vọng trong thiên địa, mênh mông kinh người, như là thiên uy. "Ngươi đã đến rồi."
Bình Luận (0)
Comment