Chương 1742: Đại Đế khôi phục (1)
Chương 1742: Đại Đế khôi phục (1)Chương 1742: Đại Đế khôi phục (1)
Chương 1742: Đại De khôi phục q)
Trong Hoàng Đô với vô số thế lực phức tạp thế này, dĩ nhiên nhất cử nhất động của một đoàn người Hứa Thanh thời khắc đều bị chú ý.
Mỗi một phương đều đang quan sát.
Từ một khắc bọn họ bước vào Hoàng Đô đại vực, loại quan sát này đã bắt đầu tiến hành, bây giờ ở trong Đô thành lại càng là như vậy.
Cho nên sau khi Khổng Tường Long an bài Chấp Kiếm Giả ra ngoài, từng ánh mắt lập tức khóa chặt vào trên việc này, cho đến khi chú ý thấy nơi Chấp Kiếm Giả đi tới là phủ của Thập hoàng tử, thông qua các loại manh mối cùng với con đường, phần lớn các thế lực trong Hoàng Đô đều biết ngay được nguyên do.
Trong phủ Thập Nhị hoàng tử mất đi đồ vật quý trọng, là bị Thập hoàng tử không báo mà tự ý lấy.
Mà tính cách của Thập hoàng tử rất ương ngạnh, điểm này cũng là một trong những nguyên nhân mà đệ nhất Thiên Vương của mẫu tộc Thập hoàng tử không thích gã, bởi loại tính cách đó, đại khái là gã lựa chọn bỏ qua ngọc giản mà Chấp Kiếm Giả Phong Hải Quận đưa tới.
"Có chút ý tứ, lại nhìn xem đám người Hứa Thanh xử lý như thế nào."
"Vừa tới Hoàng Đô, là lựa chọn điệu thấp, hay là lựa chọn cao điệu, từ đây cũng có thể nhìn ra phong cách hành động của Hứa Thanh."
"Tuy Thập hoàng tử không được đệ nhất Thiên Vương yêu thích, nhưng dẫu sao cũng không phải là người ngoài nha, chuyện này, rất thú vị."
Thế lực khắp Hoàng Đô cùng với từng ngành, phần lớn đều lựa chọn đứng ngoài xem thế nào, đối với tôn tại không biết và còn lạ lãm, hành vi này của bọn họ là một loại bản năng, tương đối mà nói cũng là cách làm chính xác nhất.
Điểm này, một khắc Hứa Thanh bước vào Đô thành cũng đã phát hiện, mà khi mọi người sắp xếp và dọn dẹp nơi ở xong, thấy sắc trời còn sớm, Hứa Thanh cũng lựa chọn ra ngoài.
Đi trên đầu đường của Đô thành, Hứa Thanh có thể cảm nhận được sự chú ý đến từ bốn phương, bất luận là ám tử trong đám người hay là thân niệm bao phủ, tất cả đều nói rõ hết thảy hành vi của hắn ở trong Hoàng Đô này, đều bị thấy rõ.
Hứa Thanh có thể hiểu được nguyên do của việc này, cũng biết khó mà tránh khỏi, giờ phút này thần sắc của hắn như thường, không có bất kỳ biến hóa nào.
Về phần việc hắn kêu người đi đưa ngọc giản cho Thập hoàng tử, có kết quả như thế nào thì Hứa Thanh cũng không quá quan tâm, bởi vì một khắc đưa đi, hắn đã nghĩ kỹ kết cục rồi.
Chịu trả mà nói, tự nhiên là tốt nhất, nếu không trả.....
Trong mắt Hứa Thanh lạnh như băng, lựa chọn của hắn chính là cao điệu.
Đây là kinh nghiệm hắn học được sau khi trải qua nhân gian đau khổ lúc còn bé, giống như lúc hắn còn là tiểu hài tử ở xóm nghèo, giết người có địch ý đối với mình, sau đó treo đầu kẻ đó ở ngay ngoài cửa.
Hắn ... là sói.
Mà sói có tính kiên trì cũng có sự tàn nhẫn, sẽ căn cứ theo địa phương khác biệt, tùy theo thời cơ mà thể hiện ra, dựa theo kinh nghiệm của Hứa Thanh, nhiều khi mới đến, cao điệu lại càng dễ kết thúc phân tranh hơn so với điệu thấp.
Đây cũng là lý do tại sao lúc trước ở trong trận pháp, hắn không hề ngăn cản Đại Viên Tử lại.
Cho nên, đối với các phương đang quan sát và bọn ám tử đi theo sau lưng mình lúc này, Hứa Thanh lựa chọn không quan tâm, thong dong bước đi trên đầu đường, nhìn qua Đô thành lạ lam,nhin qua tòa thành đệ nhất nhân tộc, ghi chép lại trong lòng.
Mà Ninh Viêm cũng đồng dạng di ra khỏi phủ đệ, còn có Tử Huyên cùng với đội trưởng, nhưng bọn họ đều không đi cùng với Hứa Thanh.
Trước khi Tử Huyền đi có liếc mắt nhìn Hứa Thanh, Hứa Thanh hiểu rõ, Tử Huyên muốn đi cảm ứng chiếc đèn nằm ở Hoàng Đô, mà tính cách của Tử Huyền và Linh Nhi hoàn toàn khác nhau.
Nếu như là Linh Nhi ở nơi này, nhất định sẽ thời khắc đi theo bên cạnh Hứa Thanh, nhưng Tử Huyền không phải như vậy, nàng tự có việc riêng của mình, cũng tự có suy nghĩ của bản thân.
Về phần đội trưởng, dáng vẻ lấm la lãm lét trước khi đi đã bộc lộ hết thảy ra rồi, Hứa Thanh không cần đoán cũng biết đối phương nhất định là đi dò xét bên trong Hoàng Đô này có nơi nào có bảo tàng. Hoặc là đi xem chỗ kiếp trước bỏ lỡ.
Hứa Thanh lắc đầu, dưới ánh mặt trời buổi trưa, hắn đi qua từng tòa kiến trúc, bước qua từng con đường, bố cục hết thảy mọi thứ bốn phía vào trong đầu, tìm kiếm tuyến đường rời khỏi trong tương lai.
Đây là hành vi bản năng của hắn khi đến bất kỳ một địa phương lạ lãm nào.
Mà sự cảnh giác và đề phòng, tương tự tồn tại trên người của Hứa Thanh, cũng không bởi vì thân phận đã đề cao mà giảm bớt.
Chỉ là không có biểu lộ ra mặt ngoài, mà đã chân chính làm được phương pháp một người đã từng dạy hắn lúc còn ở trong Thất Huyết Đồng.
Ngoài lỏng trong chặt, giấu kín trong lòng, ẩn kim trong bao.
Từ bên ngoài nhìn vào, tất cả đều rất là bình tĩnh.
Đồng thời, đáy lòng của hắn cũng đang suy tư về bố cục Hoàng Đô mà An Hải công chúa đã báo cho biết trên đường, không chỉ là những quyền quý, còn có cả đám con nối dõi của Nhân Hoàng.
Kết hợp với Ninh Viêm giới thiệu, trong lòng Hứa Thanh đã có cân nhắc của mình.
"3 vị Hoàng nữ, 12 Hoàng tử."
"Đại công chúa cùng Nhị công chúa đã thông gia cùng ngoại tộc. . . . . Không có ở bên trong Hoàng Đô."
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tram ngâm.
Nhân Hoàng có cả thảy 15 vị Hoàng tử và Hoàng nữ, thật ra từ trình độ nào đó mà nói, đây chính là một trong thế lực đầu nguồn trong Hoàng Đô, rất nhiều phương đều tồn tại ngàn vạn lần liên hệ cùng với những thành viên trong hoàng gia này.
"Hoàng nữ bên trong Hoàng Đô chỉ có An Hải, nàng có tư cách mở phủ, nhưng không lựa chọn như vậy, mà đi theo bên cạnh Nhân Hoàng, thế lực sau lưng không nhỏ, lão tổ mẫu tộc là đệ nhị Thiên Vương của nhân tộc, Đông Đỉnh Vương.'
"Trận chiến với Hắc Thiên tộc đến nay, chính là do Đông Đỉnh Vương nắm giữ ấn soái."
"Sau Hoàng nữ, chính là Hoàng tử....."
Hứa Thanh nhìn về phía Hắc Thiên tộc, trong lòng như có điêu suy nghĩ.
"Đại hoàng tử thiện chiến dũng mãnh, nhưng là kẻ thô lỗ, vả lại mẫu tộc là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, cho nên thân phận trong Hoàng Đô rất là lúng túng, nhận phải ghen ghét ngờ vực vô căn cứ, ngay cả Nhân Hoàng hình như cũng không thích, cho nên vị Hoàng tử thiện chiến này, không được an bài đến chiến trường, mà thủy chung ở lại trong Hoàng Đô."
"Nhị hoàng tử làm người điệu thấp, khiêm tốn ôn hòa, ngoại công là Tể Tướng đương triêu, nhiều năm trước toàn lực phụ tá Huyền Chiến Nhân Hoàng đăng cơ, công lao cực lớn, mặc dù trong tộc không xuất hiện Thiên Vương, nhưng tiếng nói của Tể Tướng trải rộng khắp các giai tầng."
"Tam hoàng tử tài trí hơn người, thông kim bác cổ, trong phủ có nhiêu khách khanh đến từ bát phương, trong đó cũng có không ít dị tộc, đều có tài học riêng, đồng thời Tam hoàng tử cũng kiêm nhiệm Thái Học phủ thừa."