Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1565 - Chương 1747: Vật Quy Nguyên Chủ

Chương 1747: Vật quy nguyên chủ Chương 1747: Vật quy nguyên chủChương 1747: Vật quy nguyên chủ

Chuong 1747: Vat quy nguyen

chủ

Thời gian cứ trôi, qua một đêm.

Sau khi Hứa Thanh trở lại phủ đệ rồi đả tọa cả đêm, tái hiện lại từng chuyện phát sinh ngày hôm nay trong đáy lòng, cuối cùng một khắc hừng đông, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Cung ... thở dài một tiếng.

Mà khi ban ngày đến, ngọc giản đưa tới phủ Thập hoàng tử cũng đã có đáp lại.

Thập hoàng tử cự tuyệt, đồng thời báo lại cho biết rằng đây là lời nói vô căn cứ.

Chuyện này không hợp lý.

Nên biết rằng theo những hành vi của Hứa Thanh sau khi đi đến Hoàng Đô, chỉ cần là hạng người có chút đầu óc, đều sẽ không lựa chọn làm chim đầu đàn ở thời điểm này, đi thăm dò điểm mấu chốt hay sự quyết đoán của Hứa Thanh cho người khác. Nhất là lại còn vừa mới phát sinh sự tình Đại Đế khôi phục và triệu kiến.

Dựa theo đạo lý mà nói, Thập hoàng tử hẳn phải lựa chọn trả lại, như vậy mới phù hợp nhân tính, trừ phi gã ta là người ngu.

Hứa Thanh lắc đầu, hắn không cho rằng Thập hoàng tử là kẻ ngu, vậy thì hành động như thế, hiển nhiên là càng phù hợp với lợi ích của vị Thập hoàng tử này hơn.

"Bên trong Hoàng Đô này, quả nhiên rắc rối phức tạp, vả lại mặt nạ của mỗi người đều không phải chỉ có một lớp."

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra lãnh ý, đứng lên, dẫn theo Ninh Viêm cùng với đám người Khổng Tường Long, rời khỏi phủ đệ.

Về phần đội trưởng và Tử Huyền, vừa sáng sớm đã lại ra ngoài, không thấy tung tích.

Trên đường đi đến phủ Thập hoàng tử, ánh mắt Ninh Viêm nhìn Hứa Thanh mang theo sùng bái cùng kính sợ, tự nhiên gã cũng biết việc Đại Đế khôi phục hôm qua.

Sau đó lại nghĩ tới hành vi của Thập hoàng tử, gã nhích tới gân Hứa Thanh một chút, thấp giọng mở miệng.

"Lão đại, Thập hoàng tử không tim không phổi, tư chất của gã tâm thường, khi còn bé không được mẫu tộc ưa thích, phụ hoàng cũng không chào đón, mẫu thân của ta nhìn gã lẻ loi trơ trọi đáng thương, khi còn trong cung đã chiếu cố gã ta nhiều năm, nhưng sau khi mẫu thân của ta qua đời, gã ta lại lập tức vong ân phụ nghĩa."

"Đi xem sẽ biết."

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, Ninh Viêm không nói thêm gì nữa, một đoàn người dan dân đi tới khu thành phía đông, rất nhanh, một tòa phủ đệ xa hoa chiếu vào trong mắt của bọn hắn.

Tòa phủ đệ này vàng son lộng lẫy, giống như sợ người khác không biết mình tôn quý, ngay cả tượng trấn thú bên ngoài phủ cũng đều do linh thạch chế tạo, bên trong tiếng người huyên náo, giống như đang tiến hành một trận yến hội.

Âm thanh đàm tiếu truyền ra từ bên trong, còn thêm cả tiếng khúc nhạc vang vọng.

Bên ngoài đại môn còn có hai người thị vệ, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh đến, hai người thị vệ này có phần khẩn trương, tu vi trong cơ thể chuyển động, như lâm đại địch.

Hứa Thanh cũng không lựa chọn xông vào mà đứng ngoài đại môn, mặc kệ thị vệ canh cửa đi thông báo, nhưng sau khi đợi khá lâu vẫn không thấy đáp lại, hắn suy nghĩ một chút, đi thẳng về phía trước.

Hai thị vệ kia vừa muốn ngăn cản, nhưng hoa mắt một cái đã thấy Hứa Thanh đi qua bọn họ, đến trước cánh cửa màu đỏ, giơ tay phải lên nhấn một cái. Một nhấn đó khiến cánh cửa nổ vang, từng đạo khe hở từ nơi Hứa Thanh chạm tới nhanh chóng lan tràn, trong nháy mắt tiếp theo khuếch tán toàn bộ phạm vị, sau đó trực tiếp chia năm xẻ bảy, tan vỡ ra.

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, mà những ván cửa vỡ vụn lại cuốn vào trong phủ, rơi đây đất, càng có âm thanh bén nhọn từ trong phủ truyền ra, rất nhanh, trên 100 thân ảnh tu sĩ, theo Hứa Thanh bước vào, gào thét lao đến phía hắn.

"Người đến dừng lại!"

"Nơi này là phủ Thập hoàng tử, các ngươi lại dám bất kính như thết"

Trên 100 tu sĩ, mặc dù từng người gầm thét, nhưng chẳng biết tại sao tốc độ lại hơi chậm, tiếng rít rất lớn nhưng lại không có ai chân chính tới gần, càng là mặc kệ một đoàn người Hứa Thanh trực tiếp đi qua đình viện, xuất hiện ở địa phương đang tổ chức yến hội.

Giờ phút này, bên trong yến hội, đang có hơn mười tên quần là áo lụa, bốn phía đều là thị nữ, một mảnh hoang dâm.

Ở giữa có một thanh niên mặc áo bào Hoàng tử, vẻ mặt ương ngạnh, liếc xéo mắt thấy Hứa Thanh cùng Ninh Viêm đi tới, cười lạnh mở miệng.

“Cut ra ngoài.

Mọi người bốn phía nhao nhao nhìn lại.

Hứa Thanh ra tay.

Lấy lại di vật.

Sau đó Hứa Thanh đi ra cánh cửa, quay lại nhìn thoáng qua, mắt có thâm ý.

Trong phủ hoàng tử, lão Thập mơ mơ màng màng mở mắt nhìn, sau khi thấy rõ hết thảy, cùng với từ mọi người bốn phía biết được sự tình vừa xảy ra, gã tức sùi bọt mép.

Sau khi mọi người thanh tỉnh nhìn thấy như thế, cũng đều nhanh chóng cáo từ, lão Thập tức giận mà trách phạt toàn bộ thị vệ, âm thanh gào thét vang vọng, trong mắt oán khí trùng trùng đi ve tẩm điện.

Mà một khắc cánh cửa tẩm điện đóng lại, không có bất kỳ người nào thấy, vẻ oán độc trong mắt lão Thập trong một cái chớp mắt liền tan biến, khóe miệng lộ ra một tia cảm khái.

"Tình di, năng lực của Tín Hải có hạn, chỉ có thể bảo vệ tốt di vật của người thay cho Thập Nhi. . . . . Bây giờ cuối cùng vật quy nguyên chủ."

Lão Thập thì thào, nhớ tới trưởng bối đã qua đời, trong lòng có chút đắng chát.

Ở trong hoàng cung lạnh như băng cùng với thân tình đạm mạc, gã vĩnh viễn không bao giờ quên, là ai đã cho mình sự ấm áp của mẫu thân.

"Đáng tiếc, ta chỉ có thể sử dụng phương pháp thế này, ta không thể để cho người khác nhìn ra ta luôn nghĩ tới tình cảm cũ, mà ta, nhất định có thể tra ra nguyên nhân cái chết của Tình di người!"
Bình Luận (0)
Comment