Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1566 - Chương 1748: Hồng Trần Vong Tình Lâu (1)

Chương 1748: Hồng Trần Vong Tình Lâu (1) Chương 1748: Hồng Trần Vong Tình Lâu (1)Chương 1748: Hồng Trần Vong Tình Lâu (1)

Chương 1748: Hồng Trân Vong Tình Lâu (1)

"Vị Thập hoàng tử này, có lẽ không phải quần là áo lụa giống như người ngoài đoán... .

Sau khi đi ra khỏi phủ Thập hoàng tử, Hứa Thanh nhớ lại một màn lúc trước, đầu tiên là đại môn chạm một cái liền vỡ, tiếp theo yến hội hình như cũng là cố ý chuẩn bị, cùng với đối phương nhìn như phách lối cho nên xuất ra túi trữ vật.

Tất cả những điều đó, nhìn từ mặt ngoài thì thấy người này rất cao điệu, vả lại hành động của Thập hoàng tử cũng rất ương ngạnh, nhưng nếu nhìn về kết cục, một số điểm, lại ẩn chứa thâm ý.

Nhưng mà nhiều khi, không thể thông qua một việc đã tiến hành mà đưa ra phán đoán cuối cùng được, Thập hoàng tử này phải chăng thật sự cố tình, còn phải quan sát những hành vi tiếp theo.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Thập hoàng tử lựa chọn làm như thế, gã không lo lắng bị Hứa Thanh cùng Ninh Viêm và những người khác nhìn ra vấn đề, bởi vì hiệu dụng của ngôn từ, có thể tùy ý cải biến dụng ý.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, trong mắt Ninh Viêm cũng lộ ra vẻ trầm ngâm, đồng dạng thân là Hoàng tử, tự nhiên Ninh Viêm cũng không phải là hạng người ngu dốt, lúc này cũng đã nhìn ra manh mối, vì vậy theo bản năng nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh khẽ gật đầu, cùng Ninh Viêm trở về phủ đệ.

Về phần túi đựng đồ kia, sau khi trở lại phủ đệ, cả hai đi tới từ đường, Ninh Viêm mở ra ngay trước mặt Hứa Thanh, bên trong chỉ có một vật phẩm.

Đó là một cuốn họa trục.

Hình như nó rất khó đặt vào trong túi trữ vật bình thường, quá trình lấy ra cũng hơi chậm chạp, cần phải cẩn thận nếu không túi trữ vật sẽ tan vỡ, dẫn tới cuốn họa trục này sẽ xói mòn trong khe hở không gian.

Về phần bản thân của họa trục này, nó được tài liệu đặc thù bao bọc, thậm chí ngay cả túi đựng cũng là đồ đặc chế, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho nó miễn cưỡng được lưu giữ trong túi trữ vật.

Từ đây cũng có thể thấy được Thập hoàng tử rất có tâm, mà chuẩn bị như vậy, cũng cần phải có tinh lực cùng với thời gian rất lâu mới có thể hoàn thành.

Đây cũng là lý do tại lúc trước Ninh Viêm vội vàng rời khỏi, không cách nào tùy thân mang theo họa trục.

Một khắc xuất ra họa trục, thân thể Ninh Viêm có chút run ray gã nhẹ nhàng vuốt ve họa trục, trong mắt lộ ra hồi ức, sau một lúc lâu mới mở ra, treo ở trên từ đường.

Đó là một bức họa nữ tử.

Bà ấy mặc váy dài đơn giản màu lam, rất là thanh lịch, trên tóc cũng không có đồ trang sức gì cả, tướng mạo thanh tú, khuôn mặt có chút lém lĩnh, nhếch miệng lên, bên trong nụ cười lộ ra nét vui đùa.

Nhìn từ tướng mạo, bà ấy không phải là người tuyệt mỹ, có rất nhiêu người xinh đẹp hơn so với bà, nhưng không thể không nói, đây là một nữ tử rất có cá tính, trong mắt giống như có ánh sáng, có thể xuyên thấu qua bức họa cảm nhận được tính cách hoạt bát của bà.

Nhìn qua bức họa, trong lòng Ninh Viêm phiên muộn, lặng lẽ tiến lên, đốt một cây hương cắm trước bức họa, tế bái mẫu thân.

Vẻ mặt Hứa Thanh nghiêm túc, tương tự tiến lên, thắp hương tế bái cho mẫu thân của Ninh Viêm, sau đó hắn ngóng nhìn nữ tử trong bức họa, thần sắc bỗng nhiên hơi động, chú ý đến đôi mắt của mẫu thân Ninh Viêm.

Không biết bức tranh này được người nào vẽ ra, rất là sinh động, chẳng những vẽ rõ con ngươi, thậm chí vật phản chiếu trong mắt cũng đều có nét miêu tả. Tuy có chút mơ hồ không rõ, nhưng nhìn từ đường nét, hình như trong mắt phản chiếu một tòa tế đàn. . . Nhưng cẩn thận nhìn, lại dường như không giống, chỉ là một tòa lầu các.

Cụ thể như thế nào, nhìn không ra.

Hứa Thanh trầm ngâm, ghi nhớ việc này vào trong lòng, đưa mắt nhìn Ninh Viêm bên cạnh, chú ý thấy vẻ mặt đối phương mang theo tưởng niệm, đang không ngừng nhìn lên bức họa.

Hứa Thanh dựa theo cảm thụ cùng loại mà mình đã từng trải qua, biết rõ vào thời điểm này, có lẽ Ninh Viêm cần ở một mình.

Vì vậy hắn không quấy rây mà lặng lẽ rời khỏi từ đường, đi bên trong phủ hoàng tử, thỉnh thoảng Hứa Thanh có thể trông thấy Chấp Kiếm Giả đi theo mình từ Phong Hải Quận đến đây, đang tuần tra bốn phía.

Trừ bọn họ ra, toàn bộ đình viện rất trống vắng. Gió nhẹ thổi tới, khiến cho chuông lục lạc treo ở dưới mái hiên truyên ra tiếng vang thanh thúy, rất là linh hoạt kỳ ảo.

Lúc này, cảm giác chung quanh trống trải cũng trở lên rõ ràng hơn ở trong tiếng chuông.

Tử Huyền vẫn chưa trở về, đội trưởng cũng vậy, sau khi hai người bọn họ di đến Hoàng Đô thì đều có việc riêng của mình, mà Khổng Tường Long cũng đã đi qua bên Lý Vân Sơn để xem tình hình.

Vì vậy, giờ phút này bên trong đình viện, ngoại trừ Ninh Viêm ra, cũng chỉ còn lại có Hứa Thanh cùng với Ngô Kiếm Vu.

Xa xa, bên phía hồ nước, Ngô Kiếm Vu đang ngồi ngâm thơ, thơ theo gió và tiếng chuông phiêu đãng.

"Thủy thiên loạn sắc bụi không nổi, Hoàng Đô đốt cháy một cá chép!"

“Thơ hay thơ hay!"

Câu nói đầu tiên là của Ngô Kiếm Vu, câu nói thứ hai là Anh Vũ ca ngợi. Hứa Thanh đảo thân niệm qua, thấy bên biên giới hồ nước, Ngô Kiếm Vu ngôồi ở chỗ kia, nhìn chằm chằm mặt hồ với bộ dạng đang hồi tưởng, thi thoảng lại nói ra vài câu thi từ, mà Anh Vũ một bên ngoại trừ trầm trồ khen ngợi ra, còn kiêm thêm cả một công việc nữa.

Đó chính là ghi chép.

Ghi chép lại thi từ Ngô Kiếm Vu đã đọc vào bên trong ngọc giản, chuẩn bị bất cứ tình huống nào cho Ngô Kiếm Vu.

Mắt thấy hai người này chơi đùa vui vẻ như vậy, Hứa Thanh dứt khoát khoanh chân ngồi ở ghế đá trong đình viện, cảm thụ gió bốn phía, nghe tiếng chuông vang bên tai, tim của hắn chậm rãi càng dần càng bình tĩnh.

Hắn chải vuốt tin tức mình biết được, đồng thời hắn cũng hiểu rõ, sợ là mình phải lưu lại ở bên trong Hoàng Đô này một đoạn thời gian.

Bởi vì cho đến tận bây giờ, Nhân Hoàng vẫn không hề triệu kiến hắn. Hứa Thanh không nóng nảy, sau khi chỉnh đốn suy nghĩ, hắn nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Bình Luận (0)
Comment