Chuong 1750: Hang Tran Vong Tinh Lau (3)
Chuong 1750: Hang Tran Vong Tinh Lau (3)Chuong 1750: Hang Tran Vong Tinh Lau (3)
Chuong 1750: Hong Tran Vong Tinh Lau (3)
Hứa Thanh tram ngâm, lời của Mạnh Vân Bạch có chút đạo lý, quả thật hắn muốn đi quan sát các phương bên trong Hoàng Đô này một chút, như vậy mới có thể đưa ra phán đoán toàn diện.
Vả lại Mạnh Vân Bạch đã thịnh tình mời, cho nên sau khi Hứa Thanh suy tư một lát thì khẽ gật đầu, đứng dậy cùng với cùng Mạnh Vân Bạch và Hoàng Khôn, đi ra khỏi phủ đệ.
Trên đường đi Mạnh Vân Bạch không ngừng nói chuyện, giới thiệu về phong thổ của Hoàng Đô cho Hứa Thanh, những lời này kết hợp cùng tin tức Hứa Thanh biết lúc trước, khiến cho Hứa Thanh càng thêm hiểu rõ đối với Hoàng Đô.
Cho đến khi hoàng hôn trôi qua, sắc trời dân dần muộn, đám người chẳng những không ít đi, ngược lại càng nhiều thêm nữa.
Đối với nhân tộc trong Đô thành mà nói, sinh hoạt ban đêm rất đặc sắc, mà khu thành Tây có một tòa đình viện, phong cách của nó xa hoa, vàng son lộng lẫy, bên trong là hòn non bộ có nước chảy, thi thoảng còn truyên ra âm thanh oanh oanh yến yến.
Ngoài đại môn viết ba chữ to như long phượng bay múa.
Hồng Trần Lâu.
Từ xa nhìn tới đèn đuốc sáng trưng, tuy là ít người tới lui, nhưng người đi đường ngang qua đều liên tiếp chuyển ánh mắt nhìn qua.
Giữa những tòa đình nghỉ mát trong đình viện đều có hòn non bộ ngăn cách, đường mòn ở giữa cũng không giống nhau, càng có trận pháp bao phủ, khiến cho từng tòa đình nghỉ mát nơi đây đều đơn độc, rất là riêng tư.
Hiển nhiên Mạnh Vân Bạch là khách quen của nơi đây, gã đến lập tức làm mỗ mỗ trong lầu chú ý, tươi cười đi tới, rất là nhiệt tình.
Được gọi là mỗ mỗ những tưởng sẽ trông hơi cứng tuổi, nhưng trên thực tế cũng là chỉ người đẹp hết thời, tướng mạo vẫn rất kiều mị, nhưng cẩn thận nhìn, vẫn có thể thấy trong mắt lạnh như băng, mà loại ngoài nóng trong lạnh này, lại gia trì rất nhiều lực hấp dẫn.
Mạnh Vân Bạch vô cùng tự nhiên đưa tay ôm vòng eo me mỗ, một ngón tay chỉ vào Hứa Thanh.
"Biết ai không?"
Mỗ mỗ quét đôi mắt đẹp qua trên người Hứa Thanh, con ngươi rõ ràng co rút lại một chút, cười mở miệng.
"Đại danh của Hứa công tử, ai mà chẳng biết chứ!"
Thần sắc Hứa Thanh như thường, ánh mắt đảo qua nơi đây, hắn ít nhiều có phần không thích ứng đối với hoàn cảnh nơi này, mà Hoàng Khôn bên cạnh mặc dù từ sau khi gặp Hứa Thanh thì rất câu nệ, nhưng khi tới nơi quen thuộc này, cũng đã ít nhiều khôi phục lại một chút phong thái.
Cứ như vậy, trong tiếng cười của Mạnh Vân Bạch, mỗ mỗ dẫn đường phía trước.
Khắp nơi tràn ngập làn gió thơm, phong hoa tuyết nguyệt, một phường câu lan thật tuyệt.
Trên đường có không ít thị vệ, mỗi lần trông thấy Mạnh Vân Bạch đều là lập tức bái kiến, trên phương diện thái độ rất là biết điều.
Theo họ đi tới, còn có thể gặp được không ít mỹ nhân, tướng mạo đều xinh đẹp tuyệt trân, vừa đong đưa vừa liên tục bước đi, sau khi chú ý tới một đoàn người Hứa Thanh, hầu như tất cả mỹ nhân, đôi mắt đẹp đều dừng lại ở chỗ Hứa Thanh, bên trong có đủ các thần thái.
Hứa Thanh không quan tâm tới điều này.
Rất nhanh, dưới mỗ mỗ dẫn đường, ba người bọn họ đi đến một tòa đình nghỉ mát, từ ngoài nhìn vào, nơi này là một mảnh trống trải, chỉ có một nữ tử bạch y đang đánh đàn.
Nhưng khi bọn họ tới gân, mọi người tựa như bước vào mặt nước vậy, một tòa động thiên chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.
Bên trong động thiên có một cái tiên trì thật lớn, lan tràn linh khí nông đậm khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, cách đó không xa còn có hơn mười thanh niên đang nâng ly cạn chén, đàm tiếu với nhau.
Bên cạnh mỗi người đều có một vị nữ tử, tướng mạo phần lớn tú lệ, gợi cảm quyến rũ, riêng phân mình khác biệt.
Người ngồi chính giữa, trên thân mặc một bộ trường bào màu đen, bên trên thêu hình tinh không, thoạt nhìn rất bất phàm, tướng mạo người này cũng rất tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, đang nói chuyện cùng với nữ tử bên cạnh. Người này hiển nhiên chính là người làm chủ ngày hôm nay, Đế Tử của Tinh Đế Cực Thượng Tông.
Phía trước còn có khúc nhạc du dương đang vang vọng, càng có vũ cơ lả lướt nhẹ nhàng, bau không khí rất là sôi nổi.
Ba người Hứa Thanh đến cũng làm mọi người trong tiên trì chú ý, theo từng ánh mắt ngó đến, Mạnh Vân Bạch tiến lên một bước, cười ha ha về phía thanh niên mặc áo bào tinh không.
"Banh huynh, ta và Hoàng Khôn tới chậm, nhưng chúng ta đã dẫn theo một người hảo hữu."
"Hứa Thanh, chắc không cần ta nhiều giới thiệu nữa đi, có lẽ mọi người đều đã nghe nói qua.
Mạnh Vân Bạch nói xong, ánh mắt mọi người đồng loạt chú ý đến Hứa Thanh, càng có một số người đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười, chắp tay ve phía Hứa Thanh. Về phần vị Đế Tử họ Bành, gã cũng quét mắt nhìn qua Hứa Thanh và khẽ gật đầu, thân sắc không cố ý lãnh đạm, cũng không biểu hiện thân thiết, chỉ là bình thường.
Hứa Thanh đồng dạng như vậy, riêng phần mình gật đầu, sau đó tìm một địa phương ngồi xuống, Mạnh Vân Bạch đàm tiếu một phen cùng với mọi người, sau đó trở lại bên cạnh Hứa Thanh, thấp giọng giới thiệu lai lịch của mọi người nơi đây cho Hứa Thanh.
Trên cơ bản chính là hậu duệ quyền quý, hoặc chính là đệ tử của đại tông, bọn họ đang quan sát Hứa Thanh, Hứa Thanh cũng đang quan sát bọn họ, mỗi lần ánh mắt nhìn nhau, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, đều sẽ riêng phần mình mỉm cười.
Mà rất nhanh, lại có một số mỹ nhân đi đến bên trong động thiên, khiến cho bâu không khí nơi đây càng sôi động, còn có một vị giai nhân rất trắng trẻo, nét xinh đẹp tự nhiên ngồi ở bên cạnh Hứa Thanh, tươi cười mở miệng.
"Công tử, hình như người có chút câu ne nhal"
Hứa Thanh trâm mặc, không phải hắn câu nệ, mà là lần đầu trong đời đối mặt với tình huống như thế này.
Cùng lúc đó ở Hồng Trần Lâu, chỗ từ đường, bức tượng Nê Hồ Ly được cung phụng trong bàn thờ, trên tượng chậm rãi xuất hiện thần thái, hai mắt từ lờ mờ biến thành nhẹ nhàng, đã có chấn động.
Tiếng cười vui vẻ cũng dần dần vang vọng bên trong từ đường.
"Có nên đi qua gặp đệ đệ thối một cái hay không nhỉ... "