Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1569 - Chương 1751: Tiên Nhân Tuy (1)

Chương 1751: Tiên Nhân Tuy (1) Chương 1751: Tiên Nhân Tuy (1)Chương 1751: Tiên Nhân Tuy (1)

Chuong 1751: Tien Nhan Tuy (1)

Gio phut nay ben trong dong thien tien trì của Hồng Trần Lâu, tiếng nói chuyện đàm tiếu và âm thanh khúc nhạc, nương theo cảm xúc giữa nam nữ biến hóa, dần dần sôi động lên.

Hứa Thanh cũng nhạy cảm phát hiện, theo tâm tình của mọi người bên trong động thiên tăng vọt, trận pháp nơi đây cũng có chấn động vận hành.

Hiệu dụng của trận pháp này thiên hướng hội tụ, cùng loại với trận tụ linh, nhưng mà trận pháp này là hội tụ thất tình lục dục.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, đưa mắt nhìn chén rượu trước mặt, rượu bên trong có màu hổ phách, tỏa ra mùi rượu đặc biệt, lúc trước hắn uống một ngụm, đã cảm thấy rượu này không tâm thường.

"Rượu của Hồng Trần Lâu, phàm tục không thể uống, bởi vì uống một ngụm, nhất định sẽ say chết."

Nữ tử ngồi bên cạnh chú ý tới ánh mắt của Hứa Thanh, khẽ cười giải thích.

"Rượu nơi này tên là Tiên Nhân Túy, tuy cái tên này ít nhiều tôn tại một chút khoa trương, nhưng tu sĩ Quy Hư trở xuống rất khó dùng tu vi hóa giải, từ trình độ nào đó mà nói, cái này thật ra được tính là một loại độc.

"Nhưng nó vô hại đối với thân thể, cũng chính bởi vậy, rượu này càng ngày càng trân quý, bởi vì đối với chúng ta mà nói, có chút thời điểm vận hành tu vi đã là bản năng, hơn nữa thân thể siêu phàm, cho nên rất khó thưởng thức được men say."

"Chỉ có Tiên Nhân Túy này, mới có thể để cho chúng ta cảm thụ được cái loại cảm giác say sau khi uống rượu, cũng có thể phóng đại cảm xúc nhiều hơn một chút."

"Vê phần trận pháp ở nơi này, đây chính là nguồn gốc tu hành của Hồng Trần Lâu."

Hứa Thanh nghe vậy đảo mắt nhìn qua mọi người, hắn có chút không quá lý giải, độc là thứ dùng để giết người, vì sao phải uống vào để truy cầu cái loại gọi là men say đó chứ.

Mặc kệ là Nam Hoàng Châu hay là Phong Hải Quận, đều sẽ không xuất hiện loại chuyện như vậy.

"Có lẽ, bởi vì nơi này là Hoàng Đô."

Hứa Thanh không ủng hộ, nhưng cũng sẽ không nói cái gì, chẳng những hắn cảm nhận được trận pháp trong Hồng Trần Lâu, cũng cảm giác được tất cả nữ tử Hồng Trần Lâu trong nơi này, thân thể từng người đều đang hấp thu lực lượng cảm xúc từ bốn phía.

Hoàn cảnh như vậy, khiến cho Hứa Thanh cảm thấy không khỏe, đồng thời cũng có cảm giác chán ghét, chú ý tới Mạnh Vân Bạch nâng ly cạn chén cùng mọi người, vô cùng vui vẻ, mà Hoàng Khôn bên đó cũng mặt mày hớn hở, nhẹ nhàng nói chuyện cùng với nữ tử bên cạnh.

Tất cả những thứ này, đều khiến Hứa Thanh rất khó có thể dung nhập vào, vì vậy hắn không muốn chờ lâu, đang muốn rời đi, nhưng vào lúc này, bên trong động thiên bỗng xuất hiện ánh sáng, một đạo trận pháp truyên tống hồng sắc lập lòe trên tiên trì, bên trong đi ra hai thân ảnh.

Người đến đều là nữ tử, vị phía trước Hứa Thanh đã gặp qua, chính là vị mỗ mỗ xinh đẹp hết thời dẫn đường lúc trước, vê phân nữ tử sau lưng, sự xuất hiện của nàng, khiến cho động thiên tiên trì giống như cũng đều trở nên ảm đạm, biến sắc trước ánh sáng kia

Mọi người nơi đây đều liếc mắt nhìn qua.

Đế Tử của Tinh Đế Thượng Cực Tông càng là ánh mắt nồng nhiệt, mục đích gã ta tới đây chính là vì người này.

Trên mặt nữ tử này che một mảnh vải lụa mỏng màu xanh, vẻn vẹn lộ ra hai mắt, con ngươi giống như uẩn chứa xuân thủy thanh ba lưu động, trên người mặc một bộ Bích Hà La màu vàng thêu phượng hoàng, quần lụa mỏng phấn hông như khói lửa uốn lượn sát đất, chiếc eo nhỏ nhắn chuyển động cùng từng bước nhỏ, cổ tay trắng lộ ra sau lớp lụa mỏng.

Dáng người uyển chuyển, đường nét như ẩn như hiện, vô tận quyến rũ, trong ngực còn ôm một chiếc tỳ bà màu sắc cổ xưa.

Búi tóc nghiêng trên đầu có cắm một đóa hoa mẫu đơn, rất có ý vị 'đại mi khai kiêu hoành viễn tụ, lục tấn thuần nồng nhiễm xuân yên.

售眉开娇横远册,绿里淳浓染春烟 [dai mi khai kiều hoành viễn tụ, lục tấn thuần nồng nhiễm xuân yên] một câu thơ trong bài "Ngọc Hồ Điệp" của tác giả Liễu Vĩnh. Câu thơ này có nghĩa là: Lông mày màu đen nở rộng theo nét mặt tươi cười, kiều diễm như là núi xa vắt ngang chân trời; tóc mai đen nhánh rủ xuống, nồng đậm tựa như nhiễm lên mưa phùn mùa xuân.

Thật sự là tuyệt sắc giai nhân, có thể để cho trăm hoa ảm đảm, khiến cho chúng sinh hâm mộ.

Nàng liên tiếp bước nhẹ, đi ra khỏi tiên trì, đi tới trước mọi người, hạ thấp người cúi đầu, sau đó ngồi trên gò ngọc, bàn tay nhỏ khẽ gẩy, nhạc khúc nhất thời vang lên.

Âm thứ nhất, uyển chuyển hàm xúc, trong có tiếc nuối, hình như có ẩn chứa chuyện xưa, kéo dài vô hạn.

Sau đó khúc nhạc lên cao đều, du dương vang vọng, tựa như hồ điệp bay múa trên không trung nhẹ nhàng nhảy múa, cũng như là nước suối leng keng chảy xuôi trong núi, như tinh thần rực rỡ lập lòe trên bau trời đêm.

Giống như nữ tử nhớ tới khoảnh khắc tươi đẹp ở cùng tình lang, truyền vào tâm thân mọi người lắng nghe.

Tuyệt vời động lòng người.

Nhưng rất nhanh, khúc nhạc này biến đổi, nhiều hơn một chút ly biệt, nhiều hơn một chút không muốn.

Tựa như tình lang muốn đi ra chiến trường, bọn họ cần phải tách ra, chỉ còn dư lại tưởng niệm.

Sau đó bên trong âm thanh du dương, ai oán đã thành chủ đề chính, dường như đang dùng khúc nhạc báo cho tình lang biết. .. Phàm là nơi ngươi đã đi qua, đều nhiễm lên khí tức của ngươi, mà lúc ngươi đến, khúc nhạc vang lên, khi ngươi đi rồi, khúc nhạc này cũng vĩnh viễn biến thành ngươi.

Mọi người thay đổi sắc mặt.

Mà dân dân tiếng tỳ bà lần nữa chuyển đổi, lần này nhiều hơn một chút tư thế oai hùng, nhiêu hơn một chút lăng lệ ác liệt, tản ra bát phương, khiến cho nơi đây lại xuất hiện bông tuyết bay xuống.

Lầu trên đỉnh động thiên càng là lập tức đen nhánh, dần dần xuất hiện vô số ngôi sao, nhanh chóng chuyển động, đã thành mộ bia.

Một màn này dẫn dắt theo suy nghĩ của mọi người, khiến cho người ta cảm giác nữ tử biết được tin tình lang chết trận sa trường, nội tâm bi phẫn, đối với thế gian này, đối với thiên địa này, đối với vạn vật. .... Cũng có oán hận vì bất đắc dĩ và bất lực.

Chính là vạn dặm không có người nhận xương cốt, tất cả đều được gọi hồn chôn cất dưới thành.

Phu chết trên chiến trường mà nhi tử còn trong bụng, thiếp thân tuy sống lại như đèn cay heo hắt giữa ban ngày.

Động thiên tiên trì lâm vào một mảnh trâm mặc.

Có người nhớ tới Hắc Thiên tộc, có người nhớ tới nhân tộc, có người nhớ tới tổ tiên trong nhà.

Cuối cùng, một âm sau cùng của khúc nhạc, kéo dài vô tận, dân dần hóa thành âm thanh đầu tiên.

Dường như xuyên thẳng qua thời gian, trở về lúc trước, chỉ than nhân sinh nếu như có thể giống lúc mới gặp.

"Hay!" Đế Tử đứng lên, ánh mắt sáng ngời, trâm giọng mở miệng.

Gã vừa khen hay, mọi người bốn phía cũng nhao nhao đứng lên, mỗi người đều phát ra tán thưởng từ trong nội tâm, coi như là Hứa Thanh cũng cảm thấy tâm thân gợn sóng.

Hắn đã từng nghe qua khúc nhạc, nhưng không có giống như lần này, lần này tựa như hắn đã nghe được một câu chuyện xưa nguyên vẹn, thậm chí suy nghĩ trong tâm thần cũng dựng lên theo tiếng tỳ bà của đối phương.
Bình Luận (0)
Comment