Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1570 - Chương 1752: Tiên Nhân Tuy (2)

Chương 1752: Tiên Nhân Tuy (2) Chương 1752: Tiên Nhân Tuy (2)Chương 1752: Tiên Nhân Tuy (2)

Chuong 1752: Tien Nhan Tuy (2)

Nữ tử hơi cúi đầu, cầm lấy chén rượu phía trước, từ xa giơ về phía mọi người, sau đó nhẹ nhấc lên khăn che mặt, nhấp một miếng.

Khăn che mặt dấy lên một góc, lộ ra khuôn mặt của nàng, chính là hương kiêu ngọc diễm thanh tú má lúm đồng tiền, vẻ đẹp có thể so với hoa kiều, mà bàn tay cầm chén rượu càng giống như gọt hành tây, trắng ngọc mê người.

Cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, đặt chén rượu xuống nhếch miệng lên, mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều dẫn động tâm hồn mọi người.

Trực tiếp khiến cho tâm hồn người ta gợn sóng, dâng lên kích động muốn chiếm hữu.

Mà mắt thấy cảm xúc đúng chỗ, mỗ mỗ đi đến cùng nàng lập tức tươi cười mở miệng.

"Các vị công tử, vị tiên tử này chính là Lăng Dao nổi tiếng của Hồng Trần Lâu ta, ngày bình thường Lăng Dao rất ít xuất hiện, hôm nay cũng là nghe nói có khách quý, cho nên mới bị lão thân mời đến."

"Vâ phần quy củ của Lăng Dao, chắc là các vị công tử đã biết rồi."

Mỗ mỗ mỉm cười nói xong, Đế Tử họ Bành bên đó gật đầu, trâm giọng mở miệng.

"Tất nhiên, Lăng Dao để ý tới ai, sẽ ngồi bên cạnh người đó, việc này không thể cưỡng cầu."

Nói xong, gã vẻ nặng tình nhìn qua Lăng Dao, lần này gã đến đây chính là vì đối phương, gã đã từng nhiều lần biểu lộ ý nghĩ của mình, dựa theo cảm giác hồi đáp lại, đối phương hẳn là cũng có ý với mình.

Mà quan trọng nhất là, nữ tu Hồng Trân Lâu, bởi vì tu hành chính là đạo vong tình, nhưng trước khi vong tình cần dụng tình, dụng tình không phải là đòi lấy mà là bỏ ra, cho nên song tu lần đầu tiên cùng các nàng, có chỗ tốt cực lớn đối với bên nam.

Vả lại tu vi càng là cao thâm, loại chỗ tốt này lại càng kinh người.

"Muon nhờ lực lượng Lăng Dao, ta sẽ tăng thêm mấy phần khả năng nắm chắc từ Linh Tàng đại viên mãn bước vào Quy Hư.”

Trong lúc Đế Tử họ Bành đang suy nghĩ, vị Lăng Dao ôm tỳ bà đảo đôi mắt đẹp đen nhánh có thần, trong này còn có mị thái lan tràn, câu hồn đoạt phách.

Sau khi đảo qua mọi người, cuối cùng đã rơi vào trên người Hứa Thanh, nhẹ nhàng cười một cái, cất bước liên tục đi tới, dưới ánh mắt của mọi người, ngồi ở bên cạnh Hứa Thanh.

Thân thể Hứa Thanh theo bản năng cứng đờ, cái phản ứng này để cho trong lòng của hắn nổi lên cảnh giác.

Hắn không biết nữ tử này, lần đầu gặp mặt đối phương lại đi tới an vị bên cạnh mình, việc này không thể nhìn đơn giản được.

Hứa Thanh hơi nhíu chân mày lại, quay đầu nhìn nữ tử ngồi xuống bên cạnh mình.

Lăng Dao đôi mắt đẹp uẩn có thần thái, tương tự nhìn qua Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.

"Công tử, sao ngươi lại nhìn nhân gia như vậy nha."

Giọng nói êm dịu, có cảm giác câu dẫn người, Mạnh Vân Bạch bên cạnh Hứa Thanh nghe xong, tâm thần chấn động, mà giờ phút này vị Đế Tử họ Bành mặt không cảm xúc, thu hồi ánh mắt, cũng không nhiều lời, chỉ là câm lấy chén rượu uống một ngụm, sau đó đặt xuống, hai mắt nhắm nghiền.

Về phân những người khác thì thần thái khác nhau, nhìn Hứa Thanh một chút, lại nhìn Đế Tử một chút, đồng dạng đưa mắt trao đổi với nhau, hết thảy đều giữ ở trong lòng, sau đó người thanh niên ngồi ở bên cạnh Đế Tử bỗng cười ha ha, mở miệng nói với Hứa Thanh.

"Hứa huynh quả nhiên là nhân trung long phượng, lần đầu đến lại khiến Lăng Dao đại gia để ý tới, việc này đáng mừng, Hứa huynh, ta mời ngươi một chén, về sau mọi người thường xuyên liên hệ."

Thanh niên này nói xong, cầm lấy một chén rượu lớn, khách khí giơ lên, ngửa đầu uống hết trước.

Ngôn từ cùng thân thái của đối phương đều rất khách khí, Hứa Thanh cũng không tiện cự tuyệt, cầm lấy chén rượu ra hiệu, đồng dạng uống hết, nhưng chén rượu này vừa mới uống xong, lại có một thanh niên khác giơ chén rượu lên.

"Hứa huynh tuấn tú lịch sự, chính là tướng soái của nhân tộc ta, những năm gần đây ta nhiều lần nghe nói, lần này nhìn thấy rất là kính nể, ta uống ba chén."

Nói xong, người này uống liền ba chén.

Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, liếc mắt nhìn thanh niên này, đáy lòng đã hiểu rõ nguyên do, rất nhanh, những người khác đều lần lượt như vậy, từng người mời rượu, vả lại ngôn từ đều khách khí, thân sắc càng là mang theo thiện ý.

Cách làm như thế khiến cho người ta biết rõ mục đích của đối phương, nhưng cũng không tiện chất vấn, lúc này Mạnh Vân Bạch đứng lên muốn giúp đỡ, nhưng bị Hứa Thanh ngăn cản.

Đối với người bên ngoài mà nói, những chén rượu có độc này uống vào sẽ sinh ra men say, nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, chỉ cần là độc, hắn đều không thèm để ý, vì vậy ai đến cũng không có cự tuyệt, một chén tiếp một chén, đợi sau khi mọi người liên tục thay nhau, ai cũng đều lung lay, duy chỉ có Hứa Thanh vẫn như thường.

Vì vậy ánh mắt của mọi người nơi đây nhìn vê phía hắn cũng mang theo một chút kỳ dị.

Mà Hứa Thanh nhìn qua mọi người, nhớ kỹ tên cùng hình dạng từng người vào trong lòng, mỉm cười. "Hôm nay nhìn thấy chư vi tuấn kiệt, rất là vui vẻ, chư vị đều là trụ cột của quốc gia và nhân tộc chúng ta, đều là anh tài, huy hoàng của nhân tộc càng cần thế hệ chúng ta kế thừa, không bằng chúng ta mỗi người một vò như thế nào?”

Hứa Thanh nói xong, nhìn qua mỗ mỗ.

Mỗ mỗ bên đó sững sờ, nhưng rất nhanh liên triệu hoán thị nữ, đưa hơn 10 vò rượu lên.

Mắt thấy như vậy, mọi người nhao nhao do dự, rượu nơi này, bọn họ cũng không dám uống quá nhiều.

Mà rượu, có đôi khi cũng là vũ khí.

Trong lòng Hứa Thanh bình tĩnh, trên mặt lộ ra nụ cười đại sư huynh đã dạy hắn.

"Mời

Tràng cảnh có chút ngưng kết, Đế Tử mở hai mắt nhìn về phía Hứa Thanh, bất động thanh sắc không lộ cảm xúc, đứng người lên đi ra ngoài. "Hôm nay ta mệt rồi, ngày khác lại tụ họp.

Những người khác cũng lần lượt đứng lên, Mạnh Vân Bạch nhìn qua một màn này, biểu thị áy náy với Hứa Thanh, sau đó nhìn mọi người, nhíu mày đang muốn mở miệng.

Nhưng vào lúc này, trên tiên trì lại phát ra tia sáng lập lòe, một bà lão đầu đầy tóc trắng đi ra từ bên trong.

Bà lão vẻ mặt nghiêm túc kèm theo uy nghiêm, sau khi xuất hiện, toàn bộ động thiên đều lay động.

Bà lão vừa đến, toàn bộ nữ tử Hồng Trân Lâu bên trong động thiên đều nhao nhao đứng lên bái kiến.

"Đại lão lão.'

Ngay cả đám người Đế Tử sau khi cảm thấy bà lão này cũng đều lộ ra thân sắc nghiêm nghị, nhao nhao bái kiến.

Bởi vậy có thể thấy được thân phận của người này. Người này là Đại trưởng lão của Hồng Trân Vong Tình Lâu, chủ trì tất cả công việc của tông môn bên trong Đô thành.

Sau khi bà xuất hiện, chỉ là nhẹ gật đầu đối với đám người Đế Tử bái kiến, đối với bà ta mà nói, đây đều là tiểu bối.

Bà lão không thèm để ý, giờ phút này đưa tâm mắt nhìn qua, chú ý đến Hứa Thanh, nét nghiêm nghị trên mặt hóa thành ôn hòa, cười mở miệng.

"Vị này có phải là Hứa công tử?”
Bình Luận (0)
Comment