Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1572 - Chương 1754: Phong Vẫn Đao Sát, Thủy Dat Huyền Mệnh (2)

Chương 1754: Phong vẫn đao sát, thủy dat huyền mệnh (2) Chương 1754: Phong vẫn đao sát, thủy dat huyền mệnh (2)Chương 1754: Phong vẫn đao sát, thủy dat huyền mệnh (2)

Chuong 1754: Phong van dao sát, thủy dat huyền mệnh (2) Hai mắt Hứa Thanh ngưng tụ.

Nê Hồ Ly nở nụ cười, cũng không nói ra cụ thể mà ngẩng đầu nhìn tới phương xa.

"Còn nữa, ngươi phải cẩn thận Quốc sư của nhân tộc các nguoi. . . . . Người đó, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm."

Lời cuối cùng, giọng của Nê Hồ Ly hiện ra nghiêm túc.

"Có chút giống với người. ... -

Hứa Thanh nghe đến đó, chợt ngẩng đầu, đang muốn mở miệng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một đạo thần niệm kinh khủng tản ra từ pho tượng Chấp Kiếm Đại Đế, bao phủ nơi đây.

Nê Hồ Ly hừ lạnh một tiếng, có chút không phục, nhưng cuối cùng vẫn nhắm nghiền hai mắt lại, khôi phục thành tượng đất, đồng thời tràn ra một cỗ lực lượng nhu hòa, đưa Hứa Thanh ra khỏi từ đường.

Sau một lúc lâu, thân niệm mới tản ra.

Ngoài từ đường, Đại mỗ mõ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hứa Thanh.

Tư cách tôi tớ của thượng thần, bà ta rất rõ ràng trong từng Hồng Trần Lâu đều tôn tại pho tượng của Thần Linh, nhưng cũng chỉ là pho tượng mà thôi, sẽ rất ít hiện ra sự tình khôi phục như hôm nay.

Nhất là, khôi phục chỉ vì một người.

Nhưng bà ta rất rõ ràng, việc liên quan tới Thân Linh, có nhiều chuyện chính mình không biết càng tốt hơn so với biết rõ, cho nên bà ta cũng chỉ cúi đâu một cái, sau đó khách khí dẫn Hứa Thanh rời khỏi Hồng Trần Lâu.

Hứa Thanh một đường trâm mặc, cho đến một khắc đi ra ngoài, hắn quay lại ngắm nhìn Hồng Trân Lâu, quay người đi vào trong đêm tối.

Giờ phút này thời gian đã là canh ba, bầu trời đêm của Đô thành là một mảnh đen nhánh, trên màn trời không thấy một ngôi sao nào, bị một tâng mây dày đặc che đậy, thi thoảng còn có tiếng sấm sét trâm muộn truyền ra.

Đèn đuốc trong nội thành cũng coi như là sáng sủa, nhưng cũng không phải mỗi một con đường cũng đều như vậy, trong đêm rất ít người, phần lớn là một chút người về đêm, có một mình, có tốp năm tốp ba.

Có lẽ là nguyên nhân sấm sét, nên không khí giữa thiên địa tràn ngập ẩm ướt, những người đi đường cũng di lại vội vàng hơn.

Mà vào thời điểm này gió cũng nổi lên, mang theo âm lãnh, thổi qua mặt đất, thổi qua mái hiên, phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, thổi vào trên mặt Hứa Thanh.

Một cái chớp mắt đập vào mặt, cảm giác hình như tiết khí có biến hóa.

"Mùa thu, đến rồi." Hứa Thanh cảm nhận được mùa thu trong gió lạnh, một mình đi trên đường, trong đầu suy tư về hai chuyện Nê Hồ Ly báo cho mình biết.

"Nhân Hoàng, đang làm một đại sự nào đó?"

Hứa Thanh vừa đi về phía trước vừa trâm ngâm, cho đến một lúc lâu sau, trong âm thanh ram rầm, từng giọt mưa giao thoa cùng với lôi điện đổ xuống đại địa, mưa rất lớn.

Ngoài thân thể Hứa Thanh tràn ra một mảnh ánh sáng mông lung, cản trở nước mưa, cước bộ của hắn không hề dừng lại, suy nghĩ cũng không hề ngắt quãng, bởi vì giờ phút này, hắn đang nhớ lại câu nói sau cùng của Nê Hồ Ly.

"Cẩn thận Quốc su. . . . . Ga và ta có chút giống nhau. ... ˆ

Hứa Thanh thì thào, hắn chưa thấy qua Quốc sư, nhưng bốn chữ có chút giống nhau này, làm cho hắn không thoải mái. "Giống nhau mà Tinh Viêm thượng thần nói hẳn không phải là nguy hiểm, ta không thể nào để cho Thần Linh cảm nhận được nguy hiểm, như vậy ngoại trừ điểm ấy, cái gọi là giống nhau này..... Han là khí tức cùng với cảm giác, còn có chính là bộ dáng."

Trong mưa gió, bước chân Hứa Thanh bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên âm trâm, trong mắt lộ ra một tia hàn mang, hắn ngẩng đầu nhìn tới con đường phía trước.

Đây là một con phố dài, dãy nhà hai bên cao thấp lên xuống, từng căn nhà đen nhánh, chỉ có nước mưa rơi trên mái hiên truyền ra âm thanh thanh thúy, rơi trên mặt đất, chông chất thành từng từng dòng nước nhỏ, sau đó không ngừng dung hợp lẫn nhau.

Tia chớp đảo qua chiếu sáng hết thảy, có thể nhìn thấy bộ dáng của gió.

Gió vốn là không nhìn thấy được, nhưng ở trong mưa to thế này, dạng vô hình của gió bị nước mưa làm ướt, khiến nó hiển lộ, xiêu veo gao thét về phía Hứa Thanh.

Bên trong có âm lãnh cùng với ẩm ướt, còn kèm theo một tia sắc bén, hóa thành từng thanh đao phong giấu ở trong mưa, bỗng nhiên vọt qua trước mặt Hứa Thanh.

Nháy mắt tới gần, một chiếc hàng ma xử kèm gai sắc lập tức bay ra từ trong túi trữ vật của Hứa Thanh, bên trong ba cái đầu khắc bên trên, cái đầu lão tổ Kim Cương Tông phẫn nộ trợn trừng hai mắt, truyền ra tiếng gầm nhẹ, lao thẳng đến luồng gió phía trước Hứa Thanh.

Tốc độ cực nhanh, vượt qua mưa gió, chốc lát liền có âm thanh pháp khí va chạm vang vọng trong gió, từng thanh trường đao do nước mưa tạo thành đứt gấy cuốn ngược lại, tan vỡ ra.

Mà tốc độ của hàng ma xử vẫn không giảm, nhanh chóng bay vòng quanh Hứa Thanh, âm thanh đinh đương liên tiếp khuếch tán, sau đó nước mưa càng lớn, khiến cho vô số dòng nước rơi xuống trên mặt đất hoàn toàn hội tụ lại với nhau, hợp thành một chỗ giống như mặt hồ vậy.

Vào thời khắc này, quy tắc nơi đây cũng bị người khác hoàn toàn cải biến.

Bốn phía mông lung, một mảnh mơ hồ, chỉ có tia chớp đảo qua và sấm sét nổ vang, cùng với hồ nước dưới chân Hứa Thanh cấp tốc tăng lên, như muốn bao phủ hắn vào bên trong.

Càng kinh người hơn là ở bốn phía Hứa Thanh, bên trong những dòng nước gợn sóng xuất hiện hình dạng một bàn tay, đang giơ lên cao từ dưới hồ nước, muốn một phát bắt được Hứa Thanh.

Chỗ xa hơn, từng đạo bóng người ẩn nấp bên trong nước mưa, nhao nhao biến ảo không thấy rõ bộ dạng, giống như là sinh mệnh trong nước vậy, từ bát phương cấp tốc vọt tới phía Hứa Thanh.

Từng người đều lộ ra sát ý mãnh liệt.

Mà giờ phút này, dãy nhà đen nhánh hai bên cũng có chỗ cải biến, lại biến thành từng pho tượng đầu troc màu đen khoanh chân, riêng phần mình trợn mắt, trong miệng truyền ra âm thanh âm u quỷ di.

"Quỷ vực sắc lệnh, nhữ cô hồn táng, quỷ mị bát bộ, tứ sinh dính oán, người chết có đầu, người sống không đầu, phong vẫn đao sát, nước tràn treo mạng, có oan là thiện, khuất vong là lương, thao mệnh nhi lang, quỳ ngô trước đài, bát quái thất quang!"
Bình Luận (0)
Comment