Chương 1762: Có Tử Huyền, tâm không hoảng (2)
Chương 1762: Có Tử Huyền, tâm không hoảng (2)Chương 1762: Có Tử Huyền, tâm không hoảng (2)
Chương 1762: Có Tử Huyền, tâm không hoảng (2)
"Không tôi, chúng ta lấy lễ gặp Nhân Hoàng, nếu như Nhân Hoàng đương đại không hiểu, đó là do gã nông cạn, từ đó có thể đánh giá được năng lực."
Trên mặt Tử Huyên lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Hứa Thanh trừng mắt nhìn, không biết nên nói cái gì.
Mà sau khi Tử Huyền quan sát trên dưới, lại đi đến sát Hứa Thanh, điều chỉnh chỉ tiết giúp hắn một phen, sau cùng vừa lòng thoả ý kéo cánh tay Hứa Thanh, dẫn theo hắn đi ra đại điện, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Khi mọi người lần đầu tiên nhìn thấy trang phục của Hứa Thanh, tâm thần tất cả nhao nhao gợn sóng.
Lý Vân Sơn có chút hoảng hốt, Hứa Thanh mặc triều phục cho lão cảm giác đầu tiên là uy áp, đây chẳng phải là tu vi mang đến, là ý nghĩa mà triều phục đại biểu.
Hô hấp của đội trưởng có chút dồn dập, đáy lòng càng tăng thêm khát vọng đối với triều phục.
Khổng Tường Long hít sâu, nghiêm nghị cúi đầu.
Về phân Ninh Viêm cũng phải ngây ngốc một chút, đáy lòng cảm khái, gã cảm thấy lão đại mặc trang phục này đi ra, nhất định sẽ dẫn động toàn bộ tâm hồn thiếu nữ của nữ tu bên trong Hoàng Đô nhảy loạn, nếu như lão đại có ý nghĩ với nữ tu nào đó, đoán chừng ngay cả Lục hoàng huynh của gã, cũng đều phải cam bái hạ phong.
"Tuy nói tu sĩ không quá coi trọng đối với tướng mạo, thế nhưng... . Thế nhưng... Tại sao có thể có loại dung nhan yêu nghiệt thế này chứ, lão đại hắn thật sự là nhân tộc sao?”
Hứa Thanh không có quan tâm tới phản ứng của mọi người, hắn đang cảm thụ tu vi của mình biến hóa ở dưới bộ triều phục này.
Dù chưa từng mặc qua trang phục nào long trọng như thế này, khiến cho trong lòng của hắn có chút không quen, nhưng không thể không nói, mặc bộ triều phục này ở trên người, rất là thoải mái dễ chịu.
Cứ như vậy một lúc lâu sau, Ninh Viêm cũng đổi lại một bộ áo bào Hoàng tử, sau đó một đoàn người rời khỏi phủ đệ của Ninh Viêm, đi đến hoàng cung.
Giờ phút này sắc trời vẫn chưa sáng, bởi vì đến mùa thu, gió đêm tăng hơn một chút cảm giác se lạnh, nhưng không hê đến mức rét thấu xương.
Mà đường đêm khuya có rất ít người, cho đến nửa canh giờ sau, theo ánh sáng nhạt dần dần hiện lên bên màn trời xa xa, những người dậy sớm cũng đã nhiều hơn, một đoàn người Hứa Thanh cũng đã thông đã qua truyền tống trận, đi tới trên cầu vồng phía sau pho tượng Chấp Kiếm Đại Đế. Cầu này, chỉ có lúc triều hội, đại thần mới có thể có đủ tư cách bước lên, ngoại trừ trường hợp đó ra, ngày bình thường phải cần Nhân Hoàng triệu kiến, mới có tu cách này.
Cho nên Tử Huyền cùng với những người khác của Phong Hải Quận không cách nào hộ tống.
Còn lần yết kiến này, là triều hội, cho nên lúc Hứa Thanh và Ninh Viêm xuất hiện ở cầu vồng, trong ánh mắt nhìn thấy, là từng đạo thân ảnh theo cầu vồng đi về phía trước.
Những thân ảnh ấy, mỗi một người đều mặc triều phục, nam có nữ có, thần sắc đều uy nghiêm, chấn động tu vi tràn ra trên người đều không tâm thường.
Màu sắc quần áo phần lớn là màu lam, thỉnh thoảng có màu đỏ, về phần màu đen...... Hứa Thanh thả mắt nhìn, chỉ có thấy được 7 vị.
Tu vi của 7 vị đó đều là Quy Khư tứ giai, có vị đi một mình, có vị được những nguoi khac tum tum lai tu thi giac nhin tới, là hiển thị rõ ràng nhất.
Hứa Thanh đang xem xét những người khác, dĩ nhiên ánh mắt những người khác cũng đang dò xét Hứa Thanh, trong mắt bọn họ, Hứa Thanh mặc một thân triều phục màu đen cũng tương tự rất nổi bật.
Nhưng mà hai bên không quen, tối đa cũng chỉ là nhìn chăm chú và lễ qua, cũng không có nói chuyện với nhau.
Hứa Thanh nhìn về chỗ xa hơn, nơi cuối cùng của cầu vồng, là một tòa hoàng cung giống như trôi lơ lửng ở trong hư vô.
Nó cùng với Cổ Hoàng Tinh phía sau, khí tức tương dung thành nhất thể, vô cùng mênh mông, chấn động tâm thần, đồng thời khí thế của nó cũng tương tự rộng rãi, kim quang lóng lánh.
Hứa Thanh vừa ngóng nhìn vừa phi hành trên cầu vồng, Ninh Viêm theo sát sau lưng Hứa Thanh, càng tiếp cận hoàng cung, thần sắc của gã lại càng căng thẳng, nhưng sau khi cảm nhận được sự thong dong của Hứa Thanh, đáy lòng của gã cũng ít nhiều vững vàng hơn một chút.
Mà theo hai người tới gần, hoàng cung cũng dần dần càng rõ ràng, có thể thấy được ngoài đại môn hoàng cung là rường cột chạm trổ, quỳnh lâu ngọc vũ, từng tòa đại điện chập chùng lên xuống ngay phía trước, trong đó còn có hai người khổng lồ mặc kim giáp, cầm đại kiếm trong tay, ánh mắt sáng ngời, đảo qua toàn bộ người vào cửa.
Thời điểm thân ảnh của Hứa Thanh và Ninh Viêm xuất hiện ở ngoài đại môn của hoàng cung, hai người khổng lồ kim giáp đưa ánh mắt tới, nhưng cũng không ngăn trở, mặc kệ hai người Hứa Thanh bước vào, đi qua quảng trường thừa tiên, ngẩng đầu nhìn, trên một cái bậc thang rộng thùng thình mênh mông vạn bước, là một tòa đại điện rộng lớn.
Giờ phút này trên quảng trường thừa tiên, đã có mấy trăm người đang đứng, tất cả đều đang đợi, Hứa Thanh cùng Ninh Viêm đến cũng đưa tới sự chú ý của người nơi đây.
Cho đến một lát sau, lúc mặt trời mọc nơi xa, đúng vào thời điểm đó, một giọng nói uy nghiêm truyên đến từ trên đỉnh bậc thang.
"Chúng công vào triều!"
Cùng với giọng hô, màn trời bốc lên, từng con kim long bay ra từ trong mây mù, vờn quanh bát phương, riêng phần mình truyền ra tiếng rông ngâm, càng có toàn bộ pho tượng trong Hoàng Đô tràn ra ánh sáng điềm lành, khiến cho thiên địa hiện ra năm màu rực rỡ, một mảnh tường hòa.
Trên quảng trường thừa tiên, tất cả tu sĩ nhân tộc, dựa theo màu sắc quân áo, lần lượt bay lên trên không, bước về phía đại điện.
Bởi vì Thiên Vương không cần triêu hội, cho nên màu đen là nhóm đầu tiên bay lên không, tiếp theo là màu đỏ, sau đó là màu lam, màu xanh... .. Mắt thấy có vài chục người mặc triều phục màu đen bay ra, Hứa Thanh hít sâu, thân sắc nghiêm nghị, tương tự bay lên phóng qua bậc thang, thấy được cánh cửa đại điện rộng mở, cùng với Nhân Hoàng ngồi ở trên ghế rong phía xa bên trong cánh cửal