Chuong 1765: Nhan toc sac phong (1)
Chuong 1765: Nhan toc sac phong (1)Chuong 1765: Nhan toc sac phong (1)
Chương 1765: Nhân tộc sắc phong (1)
Theo giọng nói lạnh lùng của Thái Tể vang vọng, bên ngoài đại điện cũng truyền ra âm thanh tuân theo.
Rất nhanh, năm người thân vệ mặc kim giáp, khí thế uy mãnh và ẩn chứa sát khí, đi từ bên ngoài đại điện tới.
Năm người đó thoạt nhìn đều rất trẻ tuổi nhưng mùi máu tươi trên người nồng vô cùng, nhất là trong khi đi vê phía trước, khí tức của bọn họ theo bản năng có chỗ dung hợp với nhau, hiển nhiên là am hiểu phương pháp hợp trận.
Mỗi người còn dẫn theo phạm nhân, phạm nhân có nam có nữ, vẻ mặt đều là uể oải, toàn thân đầy thương thế, thoạt nhìn là đã trải qua nghiêm hình ép tra hỏi, vả lại tu vi đã phế.
Rất nhanh, năm thân vệ kim giáp đi tới phía trước Thái Tể, đồng loạt cúi đầu, giữ phạm nhân trong tay nhấn xuống mặt đất một cái.
Dù cho những phạm nhân vùng vẫy như thế nào, cũng đều vô ích, bị năm thân vệ mỗi người một tay, đặt ở trên đầu, đè ép chỉ có thể trùng trùng điệp điệp quỳ bái.
Phía trước bọn họ, trên đài thứ nhất, Hứa Thanh ngồi ở ngoài cùng, ánh mắt đảo qua trên thân năm người phạm nhân, cuối cùng nhìn tới người đầu tiên bên tay trái.
Người đó là một nam tử trung niên, máu thịt trên mặt đã bị cạo xuống, có thể thấy được bên trong lại có một tầng giấy màu đen, có chỗ tàn phá, bị người lấy xuống một mảnh, tựa hồ là đã chuyên môn nghiệm chứng qua.
Lúc Hứa Thanh nhìn qua, tên trung niên này cũng miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh.
Một khắc ánh mắt đối mặt, trong lòng Hứa Thanh nổi lên lãnh ý, hắn nhận ra, người ra tay với mình hôm ấy ... chính là ten nay.
Cái loại cảm giác trong tối tăm cùng với khí tức trên thân, sẽ không sai.
Về phân bốn vị khác, Hứa Thanh chưa thấy qua.
"Be hạ, sự tình hành thích trong Hoàng Đô đã tra ra.'
Thái Tể chắp tay về phía Nhân Hoàng, sau đó chỉ một ngón tay tới tên nam tử trung niên bên tay trái.
"Kẻ này tên là Ti Lạc, huyết mạch nửa người nửa yêu, từ nhỏ bái nhập Quỷ Vực U Tông, thiên tư rất tốt, nhưng do vấn đề huyết mạch cho nên không cách nào tiếp xúc hạch tâm, sư phụ của kẻ này bổn ý muốn khảo sát gã, nhưng 60 năm trước gã lấy trộm cấm pháp giấy đen rồi phản bội chạy trốn, sau đó mất tích."
“Trận ám sát Hoàng Đô hôm đó, chính là kẻ này điều khiển cấm pháp giấy đen ra tay, sau đó gã đã chạy trốn khỏi Hoàng Đô, nửa tháng trước bị Chấp Kiếm Cung bắt được ở Cửu Hoang bình nguyên."
"Chi tiết vụ án cũng đã tra hỏi rõ ràng."
Thái Tể nói xong, cúi đầu chờ đợi Nhân Hoàng xử lý.
Đại điện im lặng, mọi người chú ý đến trên thân năm tên phạm nhân, cũng đảo qua chỗ Hứa Thanh, có riêng suy nghĩ, về phần Ti Lạc, gã nhìn qua Hứa Thanh, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, giống như đối với gã ta mà nói, không thể giết chết Hứa Thanh chính là một vết nhơ.
"Trảm”"
Trên đài cao, giọng nói bình tĩnh của Nhân Hoàng truyền đến.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân vệ kim giáp sau lưng Ti Lạc giơ đao lên, trực tiếp chém qua cổ Ti Lạc, đao này không phải bảo vật tâm thường, có được khả năng diệt sạch, một khắc đảo qua, thân hình Ti Lạc trực tiếp trở thành máu loãng, kể cả linh hồn cũng bị chém đứt.
Đầu lâu bị thân vệ giơ lên, lấy đó thị chúng, tặc tử hình thân câu diệt, và rất nhanh dau lau hoa thanh tro bui.
"Kẻ thứ hai, tên là Lâm Hà, mật hào Ám 379, hiện giữ chức Phó sứ bộ phận giám sát của Đặc Mệnh Cung, bên trong bản án hành thích Hoàng Đô, người này có chỗ bao che, còn cung cấp hành tung của Quận trưởng Phong Hải Quận."
Thái Tể chỉ về phía người thứ hai bên tay trái, đó là một lão giả, cúi đầu nên không thấy rõ vẻ mặt, thương thế trên người rất nặng, có rất nhiều đinh đâm vào trong cơ thể.
"Trảm”"
Nhân Hoàng bình tĩnh mở miệng.
Trong chốc lát, thân vệ vung đao, Lâm Hà hình thần đều diệt, đầu lâu thiêu đốt trở thành tro bụi.
"Kẻ thứ ba, gọi là Hỏa Đạo Nhân, đến từ Huyền Hỏa Cửu Ly Môn, thân là chấp sự tông này, bên trong bản án hành thích Hoàng Đô, gã chịu trách nhiệm bày trước trận pháp trên con phố, lấy Hỏa Cực Thuật để hình thành cục thủy sát." "Kẻ thứ tư, xưng là Mệnh Huyền Tử, đến từ Thái Thượng Nguyệt Thanh Tông, thân phận địa vị cao hơn ba kẻ khác, là trưởng lão của Thái Thượng Nguyệt Thanh Tông, bên trong bản án hành thích Hoàng Đô, kẻ này dùng một vật che giấu chấn động của vụ hành thích trên con phố, vật ấy, là một cái Thiên Vương Lệnh!"
Lời Thái Tể vừa thốt ra, tâm thần nhiêu người trong đại điện đều xuất hiện gợn sóng không giống nhau, có cố ý thể hiện trên mặt, có người vùi ở trong lòng.
Thật sự là bên trong vụ án lần này, liên lụy tới ba tông môn siêu cấp, còn có cả Thượng Huyền Đặc Mệnh Cung, nhất là vị Thái Thượng Nguyệt Thanh Tông, đó là tông môn Quốc sư đương thời.
Càng kinh người hơn, là Thiên Vương Lệnh theo như lời Thái Tểi
Điều đó đại biểu, bản án này còn liên quan đến một vị Thiên Vương.
"Lệnh của ai?" Giọng của Nhân Hoàng bang phang tram thap.
"Là của Thiên Lan Vương.' Thái Tể cúi đầu.
Đại điện im lặng.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, từ đầu đến cuối hắn không nói một câu, im lặng nghe ngôn từ của Thái Tể, tâm thái tựa như một người ngoài cuộc.
Giờ phút này, trong lúc đại điện yên tĩnh, ánh mắt của Hứa Thanh chú ý tới phạm nhân thứ năm.
Dựa theo những lời Thái Tể nói lúc trước, trong những kẻ này bao hàm người hành thích, người bày trận, người để lộ hành tung cùng với người che lấp chấn động, nhưng nơi này là Hoàng Đô, mặc dù Hứa Thanh không phải rất hiểu rõ hiệu dụng cụ thể của Thiên Vương Lệnh là thế nào, nhưng mặc kệ ra sao, muốn đè xuống chấn động trong Hoàng Đô, tuyệt không phải đơn giản như vậy.
Cho nên hắn muốn biết, phạm nhân thứ năm này có trách nhiệm gì. Thế nên Hứa Thanh quan sát vô cùng cẩn thận, người này là một bà lão tóc xám trắng, mặc dù người đầy thương thế nhưng vẻ mặt thong dong, trong mắt giống như ẩn chứa vô vàng trí tuệ, làm cho người ta có một loại cảm giác giống như chỉ cần bị bà ta liếc qua, là sẽ bị nhìn thấu hết thảy.
Lúc ánh mắt Hứa Thanh nhìn tới, bà lão cũng nhìn về phía hắn, thậm chí còn nở nụ cười.