Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1586 - Chuong 1768: Ngu Khan Quan Tinh (2)

Chuong 1768: Ngu khan quan tinh (2) Chuong 1768: Ngu khan quan tinh (2)Chuong 1768: Ngu khan quan tinh (2)

Chương 1768: Ngự khán quần tỉnh (2)

Mọi người trong đại điện cùng mỉm cười, trên mặt hiện ra từng vẻ cảm khái riêng, bộ dạng vua quan cùng vui cười, cùng theo Nhân Hoàng đi ra khỏi đại điện.

Hứa Thanh cũng ở trong đó, Ninh Viêm bên kia cố ý đi chậm, đi tới bên cạnh Hứa Thanh.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn Ninh Viêm, phát hiện vẻ mặt của gã có chút cô đơn, hắn biết rõ Ninh Viêm sợ Nhân Hoàng, mà từng màn phát sinh lúc trước trong hoàng cung, cũng để cho Ninh Viêm căng thẳng.

Càng trọng yếu chính là, Nhân Hoàng từ đầu đến cuối đều không hề liếc mắt nhìn Ninh Viêm, cũng chưa từng hỏi một câu nào.

Hiển nhiên điều này mới là nguyên nhân chính khiến Ninh Viêm cô đơn. "Không sao."

Hứa Thanh khẽ gật đầu.

Ninh Viêm nhẹ nhàng thở ra, Hứa Thanh cho gã cảm giác thật giống như ca ca của mình năm đó vậy, đứng ở bên cạnh Hứa Thanh, gã cảm thấy rất an tâm, vì vậy dần dân càng nhích tới gần Hứa Thanh một chút.

Đáy lòng gã cũng tràn đây đắng chát, một bên là phụ thân của mình, một bên là bằng hữu, nhưng phụ thân quá lạnh lùng, như là cơn rét đậm.

Cao cao tại thượng, lạnh giá như băng, không cấp cho mình bất luận cảm giác ấm áp nào.

Ngược lại, bằng hữu bên này lại càng thêm thân thiết, càng có thể tín nhiệm.

Mà giờ khắc này, khi mấy trăm người trong đại điện bước ra, lập tức dẫn tới đám đông thiên kiêu bên ngoài cầu vồng chú ý tới, thân sắc bọn họ từng người nghiêm nghị, đồng loạt cúi đầu về phía đại điện. Nhân Hoàng gật đầu giơ tay phải lên, nhấn một cái lên bầu trời.

Một nhấn đó làm thiên địa biến sắc, gió giục mây vần, kim long vận khí bát phương đồng loạt gâm thét, vòng quanh vô cùng vận khí, chợt phóng về Cổ Hoàng Tinh cực lớn phía sau hoàng cung.

Cuối cùng là vờn quanh phía trên Cổ Hoàng Tinh, tiếng rồng ngâm vang lên liên hồi, như đang hô hoán.

Đó là hô hoán vận khí, cũng là hô hoán nhân tộc, mà Cổ Hoàng Tinh cũng bởi sự hô hoán của bọn chúng, mây mù bề ngoài tăng tốc chảy xuôi, chuyển động càng lúc càng nhanh, cho đến một lát sau, có tiếng nổ vang khai thiên tích địa truyền ra.

Cổ Hoàng Tinh như một con mắt thật to, chợt mở ra.

Một cái sát na mở ra ấy, thiên địa biến sắc, vô tận ánh sáng và điềm lành từ trên Cổ Hoàng Tinh khuếch tán ra, khiến cho biển mây cuồn cuộn, từng đạo thân ảnh tiên hiền nhân tộc hiển lộ trong mây mù nhìn Cổ Hoàng Tỉnh.

Càng có vòng xoáy cực lớn chuyển động, tràn ra lực hút kinh người, lan tràn ra phía ngoài.

"Cổ Hoàng Tinh mở, tuấn kiệt của nhân tộc ta, thời gian dành cho các ngươi chỉ có một ngày, giờ phút này còn không đi tìm hiểu Cổ Đạo, còn đợi khi nào

Thái Tể đứng sau lưng Nhân Hoàng, khẽ quát một tiếng về phía cầu vồng.

Theo giọng nói của lão khuếch tán, mấy ngàn thiên kiêu nhân tộc từ các phương đi lên cầu vồng, từng người cấp tốc bay ra, một cái chớp mắt bay lên không, bị hấp lực của Cổ Hoàng Tinh tràn ra hút lại, như từng đạo sao băng, bay thẳng đến phía Cổ Hoàng Tỉnh.

Rất nhanh, mấy nghìn thân ảnh đều xuất hiện ở ngoài Cổ Hoàng Tinh, có ngồi trên mây mù, có thân trong mây mù, nhao nhao bắt đầu nhắm mắt cảm nộ.

Nhưng hoàng tử cùng thiên kiêu trộn cùng một chỗ, khó phân biệt lẫn nhau.

Mà Cổ Hoàng Tinh mở ra, chia làm nhiều cấp độ, bây giờ mới chỉ là mở ra tầng thứ nhất.

Ở cấp độ này, người tới không thể bước vào trong bản thổ của ngôi sao, chỉ có thể cảm ngộ ở bên ngoài mây mù.

Trọng điểm cảm ngộ, chính là từng đạo truyền thừa trôi nổi trên Cổ Hoàng Tinh, chúng nó lấy hình thái khác biệt để tôn tại, có hoạt động mạnh bên ngoài, có ngủ say ở bên trong ngôi sao.

Cho nên cảm ngộ này, thật ra đa số là hai bên cùng xét.

Bản thân tu sĩ ưu tú, đồng thời cũng phải nhìn trên truyên thừa trên Cổ Hoàng Tinh, có một đạo nào nhận thức càng nhiều và phù hợp với họ hay không.

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn qua mấy nghìn thân ảnh trên Cổ Hoàng Tinh, sau đó nhìn về phía Ninh Viêm bên cạnh. "Ngươi cũng đi thử một chút."

Ninh Viêm vẻ do dự nhìn Hứa Thanh, lại nhìn qua Nhân Hoàng ở ngoài xa, cắn răng một cái, thân thể nhảy dựng lên không trung, bị hút thẳng đến Cổ Hoàng Tỉnh.

Rất nhanh, thân ảnh của gã đã xuất hiện ở trên một đoàn mây mù, thần sắc nghiêm nghị, mang theo sự cố chấp, khoanh chân nhắm mắt.

Nhân Hoàng đảo mắt nhìn qua Cổ Hoàng Tinh, không dừng lại trên thân bất luận kẻ nào, cuối cùng một khắc thu hồi, gã đưa lưng về phía Hứa Thanh, nhàn nhạt mở miệng.

"Hứa ái khanh, luận tuổi tác cùng tu vi của ngươi, nếu như ngươi muốn đi tham dự, cũng có thể đi đến."

Hứa Thanh tính toán thời gian một cái, nếu như đổi thành lúc khác, hắn cũng nguyện ý tham dự loại cảm ngộ này, dù sao cũng là truyền thừa từ thời Cổ Hoàng, nếu có thể thu hoạch, đương nhiên sẽ có chỗ tốt cực lớn.

Nhưng hôm nay hắn có chuyện quan trọng khác.

Đó là luyện chế huyết đan cho Tử Huyền, đan này đã luyện nửa tháng, ngày thành đan ngay trong mấy ngày gần đây, mà trước khi đan dược không hoàn toàn luyện thành, cần hắn thường cứ cách một đoạn thời gian tới gia trì tu vi, khiến cho đan dược bảo trì trạng thái luyện chế.

"Hai canh giờ sau, phải trở về đi gia trì cho lò đan, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. ... -"

Hứa Thanh nghĩ tới đây, chắp tay về phía Nhân Hoàng.

"Đa tạ bệ hạ, ngộ tính của ta tâm thường, không nên di tiêu hao vận khí của nhân tộc."

Nhân Hoàng nghe vậy cũng không khuyên nữa, nói xong gã ta nhìn cận vệ bên cạnh Hứa Thanh.

Cận vệ ngầm hiểu, tiếp theo an bài, rất nhanh lần lượt từng chiếc bàn xuất hiện ở ngoài đại điện, Nhân Hoàng ngồi xuống, mấy trăm đại thần cũng lần lượt ngồi xuống.

Càng có tiên quả và rượu ngon đưa tới, vua quan cùng uống, đồng thời ngồi xem hậu bối cảm ngộ trên mây mù, bầu không khí rất sung sướng.

Càng có một chút người đàm tiếu với nhau, bình phẩm thiên kiêu các nhà, ngôn từ mang ý khen ngợi.

Vị trí của Hứa Thanh, bên cạnh có một lão giả mặc triều phục màu lam, chắp tay vê phía hắn, ôn hòa cười một cái.

"Hứa đại nhân, ngài không đi cảm ngộ thì có chút đáng tiếc, cơ hội này rất khó có được.

Hứa Thanh đáp lễ, khách khí mở miệng.

"Hứa ma tư chất có hạn, cũng rất tiếc nuối."

Lão giả vừa muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng vào lúc này, giọng nói của Nhân Hoàng bỗng nhiên truyền đến.

"Chư vị, hôm nay bất luận vua quan, chỉ có nói thẳng, các ngươi cảm thấy, hoàng tử nào của trẫm thích hợp làm Thái Tử hơn?”

Lời này của Nhân Hoàng vừa ra, nơi đây lập tức im lặng.

Sau một lúc lâu, Thái Tể nói khẽ.

"Quốc sư xem thiên tượng, trắc vận khí, hẳn là có thể luận một chút."

Nhân Hoàng hơi quay đầu, nhìn chỗ trống trải phía bên phải.

"Quốc sư, ngươi thấy thế nào?

Lời vừa nói ra, Hứa Thanh chợt ngẩng đầu, nhìn qua phía bên phải Nhân Hoàng.

Trong khi hư vô chỗ đó dao động, có một thân ảnh, như ẩn như hiện.
Bình Luận (0)
Comment