Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1587 - Chương 1769: Triệu Hoán (1)

Chương 1769: Triệu hoán (1) Chương 1769: Triệu hoán (1)Chương 1769: Triệu hoán (1)

Chuong 1769: Trieu hoan (1)

Có những thời điểm, đối với một số chuyện, dù là đáy lòng đã có suy đoán và xác định, nhưng khi đến lúc phát sinh, vẫn khó tránh khỏi khiến cho trái tim người ta xuất hiện gợn sóng.

Mà biên độ của gợn sóng, quyết định bởi mức độ trọng yếu của nó đối với người trong cuộc.

Mức độ càng lớn, gợn sóng càng mãnh liệt.

Giờ phút này, phía bên phải Nhân Hoàng, nơi ánh mắt nhìn tới chỉ thấy trống trải, hư không chỗ đó dao động, có một giọng nói ôn hòa truyền đến.

“Trong lòng bệ hạ đã có đáp án, người ngoài nói như thế nào, chẳng lẽ có thể để cho bệ hạ cải biến ý nghĩ sao?"

Theo giọng nói truyên ra, là một đạo bóng lưng dần dần hiển lộ ở bên trong hư vô phía bên phải Nhân Hoàng, khiến cho ánh mắt mọi người ngóng nhìn. Toàn thân đạo bào màu trắng, vô cùng thanh nhã, một đầu tóc dài màu tím, làm cho người ta có cảm giác như yêu ma, thân hình lại cao ngất như chung linh trong thiên địa đầy gió bão, biến đổi thất thường.

Nghe giọng nói, lại nhìn bóng lưng này, mặt Hứa Thanh không cảm xúc, nhưng tay phải của hắn đã nắm chặt lại, xiết rất mạnh, trên mu bàn tay đã nổi lên cả gân xanh.

Không cần phải phân biệt chính diện, giọng nói đó, bóng lưng đó. .. Đủ để hắn xác định thân phận của đối phương.

Một tháng trước, bởi sự nhắc nhở của Nê Hồ Ly, hắn đã có phần suy đoán đối với thân phận của Quốc sư, nhưng mà một khắc nhìn thấy, ngoài ý muốn cùng với chấn động, thật sự vẫn hóa thành phong bạo bên trong nội tâm.

Hắn không biết tại sao người này có thể trở thành Quốc sư, lại còn công khai xuất hiện ở nơi đây. Cũng không biết giữa đối phương và Nhân Hoàng, đến cùng tồn tại dạng liên hệ hoặc giao dịch gì.

Hắn chỉ biết, đối phương là Chúc Chiếu, chủ đạo trong lần giết Lục gia, cùng mình. . . Không đội trời chung!

Hắn chỉ biết, đối phương. ...... Là con Ô Nha mà mình nhất định phải giết chết!

Nhưng Hứa Thanh của bây giờ, đã không phải là Hứa Thanh lúc trước, lần nữa nhìn thấy Tử Thanh Thái Tử, tâm tình của hắn sẽ không tan vỡ, hắn đã có thể ẩn giấu cảm xúc vào trong lòng, không hề biểu lộ ra bên ngoài.

Cho nên, ánh mắt Hứa Thanh cụp xuống, thở ra một hơi thật sâu, cho đến khi bên tai truyên đến thanh âm của mọi người.

"Bái kiến Quốc sư."

Mọi người ngoài điện nhao nhao cúi đầu, cung kính mở miệng.

Quốc sư, bên trong nhân tộc chính thống, mặc dù không có thực quyền nhưng thân phận chí cao, chỉ thấp hơn Nhân Hoàng và Đại Đế.

Mà giờ khắc này, Nhân Hoàng chú ý tới mọi người bái kiến với Quốc sư, khóe miệng lộ ra một tia nụ cười yếu ớt, nhìn Cổ Hoàng Tinh.

Về phần Quốc sư, gã xoay người qua, lộ ra mặt nạ ở dưới áo bào.

Đó là một khuôn mặt tươi cười màu trắng, bộ dáng quỷ dị, nhưng lúc nhìn gã, mọi người sẽ theo bản năng bỏ qua sự tồn tại của mặt nạ, bởi vì hai mắt của quốc sư, nếu so với người bên ngoài thì càng có thần, đã trở thành một thứ lộng lẫy, có thể thu hút hết thảy sự chú ý.

Gã nhìn về phía quân thần, gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn qua trên thân từng người, cuối cùng. . . . . Dừng ngay vị trí của Hứa Thanh.

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn nhau cùng gã.

Quốc sư nở nụ cười.

Gã có kiêu ngạo của mình, cũng có phong cách hành động của bản thân, chuyện hôm nay nếu như đổi thành kẻ khác làm Quốc sư, vậy thì rất có khả năng sẽ lấy một chút lý do để không lộ ra chân thân, hẽ tiến hành che lấp.

Nhưng gã là Tử Thanh Thái Tửi

Gã làm việc không hề che che lấp lấp, cũng sẽ không vì một mục đích mà ảnh hưởng đến hành vi và phong cách của mình.

Cho nên gã xuất hiện, rồi giơ tay lên gỡ mặt nạ xuống, hiển lộ hình dáng của mình trong mắt quân thần.

Đây cũng là lần đầu tiên quần thần trông thấy mặt của Quốc sư.

Từ trước đến nay, người thấy mặt của Quốc sư, chỉ có Nhân Hoàng, về phần người bên ngoài, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy một thân áo bào trắng, cùng một cái mặt nạ tươi cười.

Giờ phút này, mặt nạ bị lấy xuống và hiển lộ diện mạo trước mặt mọi người, gương mặt của Quốc sư khiến cho thần sắc của tất cả mọi người có biến hóa riêng, trong nội tâm dâng lên ngạc nhiên.

Thật sự là gương mặt của Quốc sư....... lại có bảy phần tương tự cùng Hứa Thanh!

Nhưng trắng bệch hơn một chút, hình như càng lạnh và tà dị hơn.

Nhưng hai mắt lộng lẫy, giống như không chứa bất luận tạp chất gì, thanh tinh vô cùng.

Về phân hàng lông mày kiếm anh tuấn bay xéo phía trên hai mắt, cùng với môi gọt mỏng nhấp nhẹ, còn có đường nét sắc sảo rõ ràng, tất cả, khiến cho Quốc sư giống như là bạch long trong thiên địa, tuấn mỹ tột cùng, lại lạnh lùng tột độ.

Một màn này, khiến mọi người ngoài điện riêng phân mình trầm mặc, suy nghĩ cuồn cuộn, bởi vì sự giống nhau giữa Quốc sư cùng Hứa Thanh, không chỉ có tướng mạo, còn có chất bên trong.

Mặc dù pháp thuật có thể làm được điểm đó, nhưng làm như thế, hiển nhiên không hợp thân phận Quốc sư.

Cho nên. ... Chỉ có một loại giải thích.

Mà cái giải thích này, làm tất cả mọi người lâm vào trầm tư, nhớ tới chuyện ám sát Hoàng Đô, đồng thời cũng có người mit mờ nhìn Nhân Hoàng, ý nghĩ trong lòng không lộ ra bên ngoài.

Mà Quốc sư cũng không có quan tâm tới ánh mắt của mọi người, giờ phút này gã nhìn qua Hứa Thanh, trên mặt nở nụ cười, trong mắt mang theo vẻ ôn hòa trước sau như một, nhẹ mở miệng.

"Đệ đệ, lại gặp mặt rồi."

Biểu cảm Hứa Thanh bình tĩnh, nhìn qua Quốc sư trước mắt, không nói gì.

"Hành thích trong Hoàng Đô không phải ta làm, ta khinh thường chuyện đấy, cũng sẽ không làm."

Quốc sư cười mở miệng, nói xong quay người ngồi bên cạnh Nhân Hoàng, cùng nhau nhìn qua thiên kiêu nhân tộc trên Cổ Hoàng Tinh. Chúng thần trước điện cũng tương tự như thế.

Vẻ mặt Hứa Thanh vẫn như cũ, giống như hôm nay không hề trông thấy Tử Thanh vậy, hắn ngồi ở chỗ của mình, hết thảy như thường, ngẩng đầu ngóng nhìn Ninh Viêm trên Cổ Hoàng Tỉnh, đáy lòng tính toán thời gian rời đi.

Hắn cần dùng hành động này, để phân tán phong bạo trong lòng mình.
Bình Luận (0)
Comment