Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1592 - Chương 1774: Lưng Đeo Đế Kiếm, Hành Tẩu Nhân Gian (2)

Chương 1774: Lưng đeo Đế Kiếm, hành tẩu nhân gian (2) Chương 1774: Lưng đeo Đế Kiếm, hành tẩu nhân gian (2)Chương 1774: Lưng đeo Đế Kiếm, hành tẩu nhân gian (2)

Chuong 1774: Lung deo De

Kiem, hanh tau nhan gian (2)

Thanh kiếm này, nó đang chờ đợi, một khắc cần nó thể hiện sứ mạng của mình, nó sẽ bay ra từ bên trong Bí Tàng, xuất hiện giữa thiên địa và chém xuống một kiếm của bản thân nó.

Mà tư cách người chấp kiếm, dưới vận khí hội tụ và kiếm ý tràn ra từ thanh kiếm, cũng đưa tới nhiều chỗ tốt, thành tựu sẽ phi phàm.

Ngóng nhìn Bí Tàng Đế Kiếm, trong lòng Hứa Thanh hiểu ra.

Kiếm minh, Bí Tàng mơ hồ, cùng nhau tiêu tán với ba tòa Thần Tàng khác.

Thiên địa yên tĩnh.

Nhân Hoàng nhìn qua Hứa Thanh, mắt có thâm ý, cười nhạt một tiếng.

"Thiện."

Biểu hiện của Quốc sư vẫn không đổi, mỉm cười nhìn nhau. Ánh mắt Hứa Thanh cũng vào thời khắc này nhìn qua Quốc sư, đáy lòng thử nghiệm hô hoán Đế Kiếm, nếu như có thể, hắn muốn ngay vào lúc này, chém ra một kiếm.

Nhưng đáng tiếc. .. Đế Kiếm bất vi sở động.

Hứa Thanh tiếc nuối.

Mà theo Đế Kiếm biến mất, chấn động trên Cổ Hoàng Tinh cũng tiêu tán, thánh tượng tiên hiền mơ hồ, vòng xoáy vẫn còn như trước, phong bạo từ truyền thừa của Tam hoàng tử cũng lần nữa hiển lộ ra.

Hết thảy trở về giống như trước lúc Đế Kiếm xuất hiện.

Nhưng giờ phút này những thiên kiêu nhân tộc cảm ngộ truyên thừa, trong lòng phần lớn không cách nào tránh khỏi nổi lên cảm giác thất bại, chỉ có một số ít người vẫn như thường.

Ninh Viêm chính là một người trong số đó, ngay từ đầu mặc dù gã chấn động, nhưng nghi lại những gì Hứa Thanh đã trải qua, đột nhiên gã cảm giác chuyện này cũng rất bình thường, vì vậy lập tức bình tĩnh lại.

Còn có chính là Tam hoàng tử.

Gã ta rất vui vẻ khi thấy Hứa Thanh ra tay, bởi vì một khi thật sự bị Tứ hoàng tử thành công cảm ngộ truyên thừa của Đại Đế, như vậy lần này Cổ Hoàng Tinh mở ra, Tứ hoàng tử chính là một con ngựa tuyệt trần.

Với gã ta mà nói, cục diện trước mắt mới là hoàn mỹ nhất.

Còn đối với Tứ hoàng tử, hết thảy mọi việc phát sinh hôm nay, để khiến cho nỗi lòng của gã cũng lay động kịch liệt, ngày thường bên ngoài gã đều làm một bộ dạng tao nhã, làm người hòa ái, nhưng hôm nay... ..

Gã khoanh chân ngồi trong mây mù, nhìn vê phía hoàng cung, sắc mặt đầu tiên là âm trâm.

Gã biết thể diện của mình vừa bị chà dap nghiem trong, hanh vi cua minh da trở thành một điều ngu xuẩn, giống như trò cười truyền lưu trong Hoàng Đô, mà truyền thừa thuộc về mình, cũng bị người đang ngồi cùng với sư tôn và phụ hoàng, giơ tay lên lấy đi.

Nhưng cũng chỉ trong thời gian mấy cái hô hấp, ánh mắt của gã khôi phục, lại biến thành ôn hòa, thậm chí còn giơ tay lên chắp tay vê phía hoàng cung, bày ra sự tôn trọng đối với Đế Kiếm cùng với chúc mừng Hứa Thanh.

Phong phạm như thế, ngược lại cũng làm rất nhiều người càng cảm thấy gã rất được.

Nhưng mà, tuy Tứ hoàng tử lộ ra ôn hòa, lại có một số người hình như không muốn buông tha cơ hội này.

Vì vậy trong lúc Hứa Thanh đang tính thời gian, chuẩn bị mượn việc cảm ngộ Đế Kiếm làm lý do để sớm rời đi, ngoài cửa của hoàng cung, trên cầu vồng, trước những vị kim giáp, có người đứng ở nơi đó, chắp tay cúi đầu về hoàng cung.

"Bái kiến Ngô Hoàng!"

"Tiểu nhân là Thác Mộc Duy, sinh ra ở Trâm Vân đại vực, 60 năm trước trở về tộc ta, hôm nay mắt thấy Hứa quận trưởng trước vạn chúng đoạt truyên thừa của Tứ hoàng tử, thấy không cam lòng!"

"Ta thân là tu sĩ, bởi quy tắc nên khó tiến vào trong, mà Ngô Hoàng đã từng truyền bá dân, đề xướng làn gió thượng võ của tộc ta, hôm nay tiểu nhân cả gan, muốn xin thỉnh giáo Hứa quận trưởng."

"Xin Ngô Hoàng đồng ý!"

Người nói chuyện là một đại hán mặc trường bào thô sơ, thân hình khôi ngô, tóc dài xõa vai, vẻ mặt cương quyết, mắt mang tử ý.

Tiếng nói truyên khắp bốn phương, đồng thời chấn động Linh Tàng đại viên mãn cũng tràn ra từ trên người kẻ này.

Phía sau xuất hiện năm tòa Bí Tàng, đều là luyện thể ngộ ra, kẻ này đứng ở nơi đó, toàn thân khí huyết sôi trào, dung hợp cùng Bí Tàng phía sau, hình thành mây máu lan tràn bốn phương.

Lời kẻ này vừa ra, toàn bộ người ngoài hoàng cung chú ý, nhao nhao liếc mắt.

Trên Cổ Hoàng Tinh, Tứ hoàng tử chợt ngẩng đầu, trong mắt lộ ra sát cơ, đối phương thật sự là người trong phủ của gã, nhưng hành vi đó không phải là gã sai khiến.

Mà đối phương vào thời điểm này làm như thế, đối với gã mà nói, cực kỳ bất lợi, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra có vấn đề, nhưng có một số việc sau khi nghe nhầm đồn bậy, sẽ thay đổi tính chất.

Nhất là nếu như khiến cho phụ hoàng không thích, vậy thì coi như là gã bị oan uổng, cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên sát cơ trong lòng Tứ hoàng tử bỗng nhiên mãnh liệt, chợt đứng người lên, cúi đầu về phía hoàng cung, sau đó quát khẽ.

"Thác Mộc Duy, ngươi có mục đích gì, lập tức lui ral Ngoài cửa lớn hoàng cung, Thác Mộc Duy cúi đầu.

“Tôn điện lệnh!"

"Là Thác Mộc đường đột, thế nhưng hành vi của Hứa quận trưởng quả thực ác độc, tham lam vô độ, hắn không xứng được sắc phong, càng không xứng có Đế Kiếm!"

Lời này vừa ra, biểu cảm của Tứ hoàng tử trở nên càng thêm kinh sợ, đối phương nhìn như cúi đầu, nhưng câu đó vừa thốt, tương tự như là vũ khí, vì vậy đang muốn tiếp tục quát tháo.

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Nhân Hoàng nhàn nhạt truyền ra.

"Làm loạn đại điển, chém đi."

Nhân Hoàng lên tiếng, hai vị kim giáp ngoài cửa lớn hoàng cung lập tức thi hành, đại kiếm sắc bén trong tay lóe sáng, một khắc tiếng của Nhân Hoàng truyền đến, đại kiếm cũng hạ.

Càng có pháp tắc như mở miệng thành phép, phủ xuống toàn thân Thác Mộc Duy, thân thể của kẻ này chấn động, trong nháy mắt tiếp theo... Thân thể bị hai thanh đại kiếm đảo qua, phân thành bốn phần, rơi trên mặt đất.

Bát phương kính sợ.

Về phần Hứa Thanh, từ đầu đến cuối hắn đều rất bình tĩnh, giống như không liên quan gì đến mình, giờ phút này chắp tay ve phía Nhân Hoàng.

"Bệ hạ, Hứa mỗ mới nhận được Đế Kiếm, Bí Tàng bất ổn, kính xin được rời đi trước thời gian, ổn định cảm ngộ."

"Chuẩn."

Nhân Hoàng ngẩng đầu, nhìn về phía Cổ Hoàng Tinh.

Hứa Thanh đứng thẳng người, gật đầu cùng với mọi người bốn phía, sau đó đi xuống bậc thang, đi qua quảng trường thừa tiên, cho đến khi bước đến ngoài cửa lớn hoàng cung, chả hề liếc mắt nhìn thi hài trên mặt đất, cất bước mà qua.

Gió thổi tới, lộ ra bóng lưng thong dong thẳng tắp, dù bão táp cũng không Sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment