Chương 1781: Ân ngươi kiếp này, độ ngươi kiếp sau (1)
Chương 1781: Ân ngươi kiếp này, độ ngươi kiếp sau (1)Chương 1781: Ân ngươi kiếp này, độ ngươi kiếp sau (1)
Chương 1781: An ngươi kiếp này, độ ngươi kiếp sau (1)
Đây, chính là Dị Tiên Luul
Trong mắt Hứa Thanh hiện lên một vòng tinh mang, nội dung ngọc giản này không nhiều lắm, nhưng chữ chữ đều như châu ngọc, đơn giản rõ tóm tắt và biểu đạt rõ ràng về hệ thống Dị Tiên Lưu.
Mặc dù bên trong ngọc giản cũng không miêu tả phương pháp cụ thể, nhưng thông qua những thứ văn tự khái quát này, dựa theo am hiểu của Hứa Thanh đối với công pháp, cũng có thể nhìn ra một chút.
"Pháp này có chỗ tương tự cùng Dung Thần Lưu, nhưng một cái là bảo tôn Thần, một cái là hòa tan Thần, dạng trước có đủ nguyên vẹn thân hình nhân tộc, phác hoạ Thần trong thức hải, mục tiêu là mượn phương pháp tôn Thần đột phá, giúp bản thân thành tựu Dị Tiên."
"Mà dạng sau thì từng bước bỏ qua thân thể nhân tộc, thay thế bằng thân thể Thần, cuối cùng thuần túy thành Thần, trở thành Nhân Thần."
"Loại mạch suy nghĩ này. .. Hoàn toàn chính xác kinh diễm, khó trách Trần Vân nói Dị Tiên Lưu từng là đệ nhất phái trong Thái Học.”
Hứa Thanh suy tư trong lòng, lại nhìn chung quanh trống trải, hiểu rõ có lẽ pháp này tồn tại một chỗ thiếu hụt chí mạng, chỗ thiếu hụt đó chính là nguyên nhân dẫn đến việc Dị Tiên Lưu suy tàn như ngày hôm nay.
"Chỉ sợ là có yêu cầu cực cao đối với tu hành!"
"Vả lại luyện hồn thành sợi nhỏ, phác họa phỏng theo Thần Linh hoặc là tôn tại Thần Thánh, bản thân việc này nhất định có đại phong hiểm cực lớn, có lẽ tốc độ tu hành cũng không thể nhanh được."
"Cho nên Trần Vân mới nói, lý niệm của lưu phái này không thực tế."
"Hoặc là, chưa từng có ai thành công?”
Sau khi Hứa Thanh phân tích trong đầu, lại nhìn về phía phái chủ đang tìm kiếm gì đó, đưa nghi vấn của mình ra.
"Ai nói không có người thành công?” Giọng nói của phái chủ Dị Tiên Lưu mang theo bất mãn, hừ một tiếng.
"Vào 8000 năm trước, Lý Huyền Phong của Dị Tiên Lưu ta, thành công dùng hồn dệt ra Địa Tử ở bên trong tâm thần, hiển lộ nó ra ngoài, gia trì chiến lực, vô cùng kinh người.
Nói đến đây, ngữ khí của phái chủ Dị Tiên Lưu hiện ra ngạo nghễ, nhưng vừa dứt lời, một người trong ba tên đệ tử lười biếng ngồi cửa ra vào âm u mở miệng.
"Ừ, lão tổ Lý Huyền Phong tu hành trọn vẹn một ngàn năm, xém chút nữa thọ nguyên đoạn tuyệt, mới hồn dệt ra một tôn tại Thần Thánh là Địa Tử cảnh giới Linh Tàng, hoàn toàn chính xác rất lợi hại."
Phái chủ Dị Tiên Lưu trừng mắt. "Tuy rằng hơi chậm, nhưng sau khi lão tổ Lý Huyền Phong thành công, mượn nhờ phương thức tồn thần trong thức hải, chiến lực cường hãn!"
"Đúng đúng đúng, tiếp đó bị một dị tộc Linh Tang tu hành 500 năm đánh chết." Tên còn trong ba người đệ tử lại thở dài.
Phái chủ bên đó càng trừng mắt lớn hơn nữa, lộ ra vẻ bất mãn.
"Còn có 5000 năm trước, lão tổ Trần Đạo Tắc của phái ta, không phải cũng thành công sao, chỉ cần một ý niệm, tôn tại Thần Thánh gởi trong tâm thần lập tức bao trùm toàn thân, kinh thiên động địa.'
"Dạ dạ dạ, tiếp đó Trần Đạo Tắc lão tổ không biến trở lại được nữa. ... Hiện giờ tiêu bản còn đặt ở dưới tháp trắng, lão sư, Dung Thần Lưu muốn đến mua, nếu không chúng ta bán đi." Người ở vị trí giữa than dài một tiếng, khuyên nhủ.
"Đừng có nhắc tới Dung Thần Lưu với ta, đó là cái lý niệm gì, lung tung rối loạn, con khỉ mặc quần áo vào người, đó chính là người sao!"
Phái chủ Dị Tiên Lưu hất tay áo lên, bên trong ngôn từ hiện ra khinh thường mãnh liệt đối với Dung Thần Lưu.
Ba đệ tử riêng phần mình thở dài, trong đó có một vị nhìn qua Hứa Thanh, cảm khái mở miệng.
"VỊ học sinh này, ta khuyên ngươi đi nhanh đi, ba người chúng ta đi không nổi, năm đó ngu ngốc, cho rằng nơi suy tàn tất có trân bảo, muốn đến sửa mái nhà dột, muốn đốt lò lạnh. . . Không ngờ, bị lão gia hỏa này lừa dối nói đệ tử hạch tâm mới có thể học tập, thế là ký kết khế ước cả đời."
"Chúng ta không đi được, chỉ có thể ở trong chỗ này."
"Ngươi hẳn không phải là người Hoàng Đô đúng không, cho nên không biết chỉ tiết nơi đây, ta khuyên ngươi chớ có nghĩ không thông."
Phái chủ Dị Tiên Lưu nghe vậy, cũng không biết biểu cảm sau mặt nạ có biến hóa gì hay không, tóm lại lão theo thói quen hừ một tiếng, ngồi xổm người xuống, tiếp tục tìm kiếm gì đó trong đống ngọc giản.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả tòa tháp trắng an tĩnh lại.
Hứa Thanh do dự, nhìn ba người đệ tử nọ một chút, lại nhìn qua phái chủ Dị Tiên Lưu, cáo từ rời khỏi.
Cho đến khi đi ra ngoài trăm trượng, Hứa Thanh quay lại nhìn về phía tòa tháp trắng Dị Tiên Lưu.
Rõ ràng nằm ở phía chính đông ý nghĩa phi phàm trong Thái Học, vị trí cũng là phồn hoa, nghĩ đến năm đó chỗ này cũng là cực kỳ náo nhiệt, học sinh tới lui đông đảo.
Nhưng bây giờ một mảnh trống trải, huy hoàng lúc trước cũng chỉ là quá khứ đã qua, hiện giờ có rất ít người hỏi thăm.
Chỉ vẹn vẹn có ba học sinh, nhìn từ thái độ, bọn họ hẳn là nói thật, đích xác là bị lừa gia nhập, cũng ẩn chứa nồng đậm oán khí, về phần vị phái chủ nọ, nghĩ đến cũng là chột dạ, cho nên cũng chỉ có thể theo thói quen lẩm bẩm, dùng việc này giữ lại thể diện cuối cùng cho phái chủ Dị Tiên Lưu.
"Không biết, hai vị tổ tiên thành công theo như lời bọn họ, bện chế Thần ảnh ở trong thức hải, thể hiện nó ra bên ngoài, là dạng trạng thái gì?"
Hứa Thanh suy tư, đi vào đám người, biến mất không thấy gì nữa.
Thời gian nhoáng một cái, lại trôi qua nửa tháng.
Đối với lưu phái bên trong Thái Học, Hứa Thanh trên cơ bản đã đại khái nhìn mấy lần, tri thức tích lũy cũng càng ngày càng tăng, nhưng những thứ này đều là không rõ ràng, thời gian cùng tỉnh lực có hạn khiến cho hắn không cách nào tỉ mỉ tìm hiểu rõ từng lưu phái.
Cuối cùng cũng không lựa chọn gia nhập vào bất kỳ lưu phái nào. Thứ trọng điểm ảnh hưởng tới lựa chọn của hắn, là trong đầu của hắn luôn suy tư về sự tình Hạ Tiên.
Hai chữ này, tựa như có được lực lượng kỳ dị nào đó, để cho tim của hắn thủy chung trong cơn lưỡng lự.
Quy kết căn nguyên, Hứa Thanh biết rõ, đây là do câu nói của sư tôn sau khi luyện chế que sắt và lão tổ Kim Cương Tông thành hàng ma xử lúc trước.
"Vi sư đã dùng phương pháp chế tạo mà Hạ Tiên ghi chép trong sách cổ để làm ra, cho nên ta xưng vật này là Tiên Khít"
Giờ phút này trăng sáng sao thưa, chỗ phủ đệ Ninh Viêm, Hứa Thanh khoanh chân ngồi ở trong viện, nhìn trăng sáng trên bầu trời, trong đầu hiện ra từng màn từ lúc gặp mặt sư tôn cho đến bây giờ.
"Lúc sư tôn nói tới hai chữ Hạ Tiên, ta cũng không rõ ràng, cho rằng đây chỉ là một loại lý luận chế tạo pháp khí."
"Nhưng sau khi đi đến Hoàng Đô, nói chuyện cùng Tam công chúa, đã khiến ta sinh ra nghi ngờ sơ bộ, cho đến một tháng trải qua trong Thái Học này, nhất là bên chỗ Dị Tiên Lưu."
Ánh trăng chiếu vào trên người Hứa Thanh, tựa như choàng lên một tang sa mỏng cho hắn ở trong bóng đêm, khiến cho toàn thân của hắn tràn ra ánh trăng, chẳng qua cái ánh sáng này lúc khuếch tán ra phía ngoài một trượng, đã biến thành màu tím.