Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1600 - Chương 1782: Ân Ngươi Kiếp Này, Độ Ngươi Kiếp Sau (2)

Chương 1782: Ân ngươi kiếp này, độ ngươi kiếp sau (2) Chương 1782: Ân ngươi kiếp này, độ ngươi kiếp sau (2)Chương 1782: Ân ngươi kiếp này, độ ngươi kiếp sau (2)

Chương 1782: An ngươi kiếp này, độ ngươi kiếp sau (2)

"Tại sao sư tôn lại biết được phương pháp Hạ Tien. . . Vả lại có thể thành thạo chưởng khống."

"Giờ phút này nhìn lại, câu nói lúc đó của sư tôn, giống như là vùi xuống một cái ý niệm vào trong đầu của ta vậy, giống như là hạt giống, khiến ta sau khi từ từ hiểu rõ Hoàng Đô, dần dần nảy mầm."

Hứa Thanh cúi đầu, lấy ra hàng ma xử, đặt ở trước mặt, cẩn thận ngóng nhìn.

Thời gian dần trôi qua, sau nửa canh giờ, tiếng bước chân nương theo tiểu khúc, truyền đến từ ngoài phủ đệ.

Thân ảnh đội trưởng lắc lư trở về.

Hiển nhiên tâm tình của y rất tốt, lại uống rượu, giờ phút này đạp trên ánh trăng, đi ngang qua đình viện nhìn thấy Hứa Thanh, nhếch miệng cười một cái. "Tiểu Thanh, dạo gần đây học tập bên Thái Học thế nào, ta đã vài ngày không nhìn thấy ngươi rồi."

"Ta nói với ngươi, dạo gan đây ta phát hiện ra một nơi rất tốt, Hồng Trần Lâu ngươi biết chứ. Nói xong, đội trưởng người đầy mùi rượu đi đến bên người Hứa Thanh, giơ tay dùng sức vỗ lên bờ vai Hứa Thanh.

"Hồng Trần Lâu, không tồi."

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn về đội trưởng.

"Ta đã đi qua, chính là sau khi rời khỏi nơi đó, đã gặp phải hành thích, ta đã từng nói với ngươi."

Đội trưởng trừng mắt nhìn, cười ha ha.

"Không sai, ta chính là đi điều tra việc ngươi gặp phải hành thích."

Nói xong, đội trưởng lấy ra một bầu rượu, đưa cho Hứa Thanh.

Vì không quấy rây nhã hứng của đại sư huynh, Hứa Thanh không bảo cho y biết Nê Hồ Ly ở đó.

Giờ phút này tiếp nhận rượu, nếm nếm, cảm giác hơi choáng.

Đây là Tiên Nhân Túy của Hồng Trần Lâu.

"Có tâm sự?" Đội trưởng cam lấy bầu rượu của mình, uống một ngụm, nhìn Hứa Thanh một chút, hiếu kỳ hỏi.

Hứa Thanh suy nghĩ rồi nhẹ giọng mở miệng.

"Đại sư huynh, sư tôn. . . Đến cùng có lai lịch thế nào?"

Lời Hứa Thanh vừa ra, bàn tay câm bầu rượu của đội trưởng dừng lại, bỏ xuống, sau đó nhìn qua ánh mắt Hứa Thanh.

Bốn mắt nhìn nhau, phát giác được vẻ mặt Hứa Thanh nghiêm túc, đội trưởng nở nụ cười.

"Lai lịch của lão đầu tử rất thần bí, ngươi nhìn những de tử lão thu nhận xem.'

"Ta, đệ nhất thiên kiêu đại lục Vọng Cổt"

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, rất nghiêm túc gật đầu biểu thị tán đồng.

Đội trưởng đắc ý, tiếp tục mở miệng.

"Ngươi, đệ nhị kiêu ngạo đại lục Vọng Cổi"

"Lão Nhị, ha ha, nhân duyên của nàng, thật sự là không có gì để bàn, ngươi cũng đoán được mà, lúc trước ta còn có chút hoài nghi, lần gần nhất quay về Phong Hải Quận, ta cố ý nghiệm chứng một chút."

"Còn có lão Tam xấu xa nữa, ta nói với ngươi, đừng nhìn thấy cảm giác tồn tại của lão Tam rất thấp, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, gã một bụng quỷ kế, vả lại không ít bí mật nhỏ, ta hoài nghi..... Ga có liên quan cùng với Quỷ Đết"

"Mà Quỷ Đế, không người nào biết được tộc quần và lai lịch, nhưng trên vũ khí của Quỷ Đế lại có ấn ký Thần Vực, từng đánh chết tu sĩ Thần Vực."

"Ngươi nói, một đại cao thủ năm đó, làm sao có thể không có lai lịch được, nhưng hết lần này tới lần khác lại chính là như vậy, cho nên ta có một cái suy đoán can đảm, Quỷ Đế khả năng đến từ.....

Đội trưởng nói xong, giơ tay chỉ lên bầu trời.

Con ngươi Hứa Thanh co rụt lại, trên bầu trời, ngoại trừ tàn diện Thần Linh, trong tỉnh không càng xa hơn, còn có những thứ khác.

“Thánh địa!"

Đội trưởng không còn bộ dạng say rượu, nở nụ cười.

"Đây là suy đoán của ta, mặt khác, về sư tôn, ta nói cho ngươi một cái bí ẩn."

"Ta đã từng có một kiếp, gặp qua một người rất là giống với lão đầu tử, không phải bộ dạng giống, mà là cái loại cảm giác đạo vận không rõ nói không nên lời...

Hứa Thanh nghe vậy, ánh mắt ngưng tụ.

"Hơn nữa, lúc ta vừa mới bái sư ở kiếp này, đã từng nhớ lại, hình như ta thấy lão không chỉ một lần, nhưng rất nhiều ký ức của ta thật ra đã thất lạc."

Đội trưởng lắc đầu, đứng lên duõi lưng một cái.

"Tiểu Thanh, đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi phải học theo ta, vui vẻ là được, mỗi ngày đều phải vui vẻ, bởi vì như vậy, chính là cảnh giới sống cao nhất."

Nói xong, đội trưởng lắc lư đi đến phòng mình, sau khi đi ra bảy tám bước, y dừng bước chân lại, đứng dưới ánh trăng, đưa lưng về phía Hứa Thanh, truyền ra âm thanh nhu hòa.

"Tiểu Thanh, còn nhớ năm đó ở Thất Huyết Đồng, lúc ngươi bái sư, ta đã nói gì ở bên cạnh ngươi không."

"Nhất bái Cổ Hoàng, ba bái thiên địa, chín bái sư tôn. "Huyền U Cổ Hoàng, sáng lập sự nghiệp to lớn, do đó cần nhất bái."

"Thiên Địa Huyên Hoàng, thừa nhận ngàn vạn, do đó cần ba bái."

"Nhưng Cổ Hoàng cao cao tại thượng, chưa từng ân ngươi. Thiên địa chúng sinh khổ hải, chưa từng độ ngươi. Duy chỉ sư phụ lên trời xuống đất, ân ngươi kiếp này, độ ngươi kiếp sau, dốc hết khả năng, cùng đi đại đạo, do đó ngươi cần chín bái!"

Trong ánh trăng, trong đình viện, giọng nói đội trưởng ẩn chứa cảm giác năm tháng, vang vọng kiếp này.

"Ở kiếp này, không chỉ chúng ta cùng đồng hành với nhau, sư môn cũng cùng đồng hành!"
Bình Luận (0)
Comment