Chương 1785: Thự Quang bị mất trộm! (1)
Chương 1785: Thự Quang bị mất trộm! (1)Chương 1785: Thự Quang bị mất trộm! (1)
Chương 1785: Thự Quang bị mất trộm! (1)
Bên trong đại điện Phượng Điểu lập tức yên tĩnh.
Từng ánh mắt đồng loạt nhìn tới Hứa Thanh, An Hải công chúa cũng biến sắc.
Thật sự thì đại chuông của Hoàng Đô vang lên chín lần chính là cực hạn, điều này đại biểu đã xuất hiện sự tình cực lớn, hậu quả phía sau vô cùng nghiêm trọng, mà ở thời điểm này, thân vệ của Nhân Hoàng lại trước tiên tới đây gọi Hứa Thanh vào cung.
Nhìn như là mời, nhưng cũng có thể nhìn thấy sự nghiêm túc rõ ràng, từ bên trong vẻ ngưng trọng của những thị vệ kim giáp đó.
Quan trọng nhất là, nếu như bị kéo vào trong vòng xoáy, nghĩ về phía cực đoan, sợ là hơi không cẩn thận một chút, chính là đại họa sát thân.
Cho dù Hứa Thanh bối cảnh kinh người, có được một vực rưỡi, nhưng nếu như sự tình liên quan đến mạch máu của nhân tộc, như vậy trong phán đoán của Nhân Hoàng, cái gì nhẹ cái gì nặng, đã không cần nói nhiều.
Cho nên vẻ mặt An Hải công chúa biến đổi, trong mắt hiện lên do dự, nhưng rất nhanh đã lộ ra quyết đoán, đứng người lên, mặt lạnh mở miệng.
"Càn rỡi"
Lời An Hải công chúa vừa ra, những thị vệ kim giáp bất vi sở động, vẫn nhìn về phía Hứa Thanh như trước, nhưng một người trong đó đi ra một bước, cúi đầu về phía An Hải công chúa.
"Công chúa điện hạ, đây là hoàng mệnh.
"Xảy ra chuyện gì, lại cần Hứa tôn phải lập tức vào cung?" An Hải công chúa nhíu mày, nhìn vê phía thị vệ nói chuyện, nàng muốn thám thính nguyên do để giúp đỡ Hứa Thanh một chút, đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm vì Hứa Thanh ngay lúc này.
Nếu như có thể biết được nguyên nhân, vậy thì Hứa Thanh cũng có thể sớm an bài và xử lý.
Thị vệ kia do dự, nhìn chung quanh rồi lại nhìn vê phía An Hải công chúa vẻ mặt nghiêm khắc, tiến lên vài bước, truyền âm một câu.
Câu này người khác không nghe được, nhưng An Hải công chúa vừa nghe xong thân thể lập tức chấn động, hô hấp dồn dập, sắc mặt lân nữa đại biến, tiếp theo nàng nhìn Hứa Thanh với vẻ phức tạp, trâm mặc.
Hứa Thanh nhìn thấy hết thảy, đáy lòng cũng đang suy tư rằng chỗ nào xảy ra vấn đề, mặc dù nhất thời nửa khắc không nghĩ ra được, nhưng vẻ mặt của hắn cũng không bởi vậy mà sinh ra bất luận biến hóa gì, giờ phút này thong dong đứng người lên, đi thẳng về phía trước, bước tới bên trong đám thị vệ kim giáp.
Những thị vệ kim giáp này phân tán trước sau Hứa Thanh, nhìn như hộ tống nhưng có ý áp giải, đi ra bên ngoài đại điện.
Một khắc sắp bước ra khỏi đại điện, An Hải công chúa cắn răng, đôi môi khẽ nhúc nhích, truyền âm với Hứa Thanh.
"Vừa rồi thị vệ nọ nói cho ta biết, gã cũng không biết quá nhiều, chỉ biết... .. Tạo Vật Cung bị phong tỏa, dường như đã bị mất trộm!"
Hứa Thanh dừng bước chân lại, quay người chắp tay, sau đó bước ra khỏi đại điện, một đường đi về phía hoàng cung.
Hoàng Đô ban đêm, mưa vẫn to như trước, bầu trời thi thoảng lại có sấm sét nổ vang, bình thường mà nói, trong thời tiết này sẽ có rất ít người ra ngoài, nhưng tối nay lại không giống vậy.
Hứa Thanh nhìn thấy rất nhiều thân ảnh thị vệ, đang vội vã đi lại bên trong đêm mưa, phân tán chạy tới mục đích của mình, người bình thường rất khó nhìn ra đại khái, nhưng Hứa Thanh xuất thân từ Bộ Hung ti, dan dần nhìn ra một chút manh mối.
"Bọn họ tựa hồ là đang khuếch tán với mục đích phong tỏa là chính."
"Phong tỏa Hoàng Đô?"
Hứa Thanh trâm ngâm, nhớ lại lời truyền âm của An Hải công chúa, trong lòng suy tư vê chuyện này, thứ đầu tiên hắn nghĩ đến đúng là đại sư huynh.
Dù sao lấy hiểu biết của hắn đối với Nhị Ngưu, khả năng đối phương di tới Tạo Vật Cung trộm thứ gì đó vẫn là không nhỏ, tuy rằng làm như vậy sẽ rất không lý trí, mà nếu như là đội trưởng làm, nghĩ đến cũng sẽ không lộ ra dấu vết lớn như vậy, khiến vụ án truy xét đến tới chỗ của hắn.
Cho nên sau khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu Hứa Thanh, hắn cũng lập tức loại bỏ ngay.
"Vậy thì sau khi loại bỏ khả năng đó, Tạo Vật Cung mất trộm vật gì, lại khiến cho Nhân Hoàng lập tức gọi ta?” Hứa Thanh suy tư, hắn nghĩ tới Thự Quang Chi Dương, cái này là thứ duy nhất tồn tại một chút liên hệ giữa hắn cùng với Tạo Vật Cung.
Dau sao, hắn cũng có Thự Quang Chỉ Dương.
Nhưng lúc trước ở trong hoàng cung, hắn đã giải thích rõ ràng việc ấy, cho nên liên quan sinh ra từ chỗ đấy cũng bị hắn loại bỏ.
"Như vậy, là người bên cạnh ta bị liên lụy?”
Có rất nhiều phương hướng, Hứa Thanh trâm ngâm, trong tình huống thiếu khuyết manh mối, hắn cũng không tìm được đáp án chuẩn xác.
Mà trong lúc Hứa Thanh suy tư, lộ trình đi tới hoàng cung cũng rút ngắn rất nhiều, rất nhanh theo từng đạo tia chớp lập lòe, một đoàn người bọn họ đã đi tới trước cầu vồng, dưới ánh sáng của tia chớp, hoàng cung nơi xa bỗng nhiên trở nên vô cùng rõ ràng. Ánh mắt Hứa Thanh co rut lại, hắn thấy được một đám thị vệ kim giáp khác, đang áp giải một người, đi vào đại môn hoàng cung.
Chính là Ninh Viêm.
Đáp án đã rõ ràng, Ninh Viêm liên quan đến việc Tạo Vật Cung bị mất trộm, vả lại đồ vật bị mất, hẳn là vô cùng trọng yếu, khả năng cao nhất là Thự Quang Chỉ Dương.
Nhưng nếu thật sự là như vậy, việc này tồn tại manh mối rất lớn.
Đầu tiên, Hứa Thanh biết rõ Ninh Viêm trong khoảng thời gian này hầu như đều đang tu hành.
Tiếp theo, lấy tu vi của Ninh Viêm, làm sao có thể thực hiện chuyện lớn như vậy được, vả lại sau khi sự việc phát sinh cũng không hề chạy trốn.
Sau cùng, nếu như Thự Quang Chi Dương thật sự bị mất trộm, việc này lại càng là hoang đường.
Thự Quang Chi Dương là trọng bảo của nhân tộc, làm sao có thể tùy tiện bị mất trộm, nhất định có trùng trùng điệp điệp lớp bảo hộ, nơi cất giữ, cũng không cần thiết đặt ở Tạo Vật Cung.
Những suy nghĩ này hiện ra trong đầu Hứa Thanh, ánh mắt của hắn trở nên âm trầm, đi ve phía hoàng cung, cho đến khi đi tới trên quảng trường thừa tiên trước đại điện.
Bốn phía quảng trường đứng đầy tu sĩ và thị vệ kim giáp, sát ý mãnh liệt, khiến cho bầu không khí tổng thể vô cùng áp lực.
Càng có sấm sét nổ vang trên bầu trời, loại cảm giác trấn áp từ thiên uy cùng với nhân uy dung hợp cùng một chỗ như thế, khiến cho nước mưa trong lúc hạ xuống cũng đang run rẩy.