Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1604 - Chương 1786: Thự Quang Bị Mất Trộm! (2)

Chương 1786: Thự Quang bị mất trộm! (2) Chương 1786: Thự Quang bị mất trộm! (2)Chương 1786: Thự Quang bị mất trộm! (2)

Chương 1786: Thự Quang bị mất trộm! (2)

Cùng run rẩy, còn có Ninh Viêm.

Giờ phút này gã đang bị hai vị thị vệ kim giáp giữ vai, qùy gối trên quảng trường, mặc kệ nước mưa xối khắp toàn thân.

Trong lòng của gã căng thẳng, trong mắt mang theo mờ mịt, gã không biết chuyện gì xảy ra, gã đang tu hành trong từ đường, bỗng nhiên bị thị vệ hoàng cung nhảy vào, cưỡng ép bắt lại.

Mà quỳ ở nơi đó, không chỉ có gã, còn có rất nhiêu người.

Bọn họ đều là tu sĩ Tạo Vật Cung, không sai biệt lắm hơn mười người.

Trong đó còn có một vị, chính là Cửu hoàng tử, một dạng bị hai thị vệ kim giáp ấn vai đè quỳ xuống, giờ phút này y cúi đầu, thân sắc mang theo đắng chát.

Hứa Thanh đến, một khắc đi vào đại môn hoàng cung, từng đạo ánh mắt đến từ thị vệ bốn phía hội tụ, dẫn hắn đến bên cạnh những người áp giải.

Thấy Hứa Thanh, trong lòng Ninh Viêm bay lên hy vọng, đồng thời cũng giật mình và lo lắng không yên vô cùng mãnh liệt.

Hứa Thanh nhìn qua Ninh Viêm, khẽ gật đầu, không nói gì đứng ở một bên.

Thị vệ kim giáp ở phía sau vừa muốn giơ tay lên ấn bờ vai hắn, Hứa Thanh quay lại, bình tĩnh liếc mắt nhìn.

Dưới ánh mắt của Hứa Thanh, hai thị vệ nọ trâm mặc, cuối cùng cúi đầu lui ra phía sau.

Vì vậy Hứa Thanh, biến thành người duy nhất đứng thẳng trong nhóm người này, nước mưa cũng chưa từng rơi vào trên người hắn, vừa tới đỉnh đầu đã tiêu tán.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sấm sét, càng dần càng nhiều.

Thỉnh thoảng có thân ảnh từ ngoài vội vã đến, tiến vào bên trong đại điện hoàng cung phía trước, mà trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng là đang nghị sự.

Đồng thời trận pháp của Hoàng Đô cũng đã được mở ra toàn bộ phạm vị, bao phủ trọn Hoàng Đô vào bên trong, hoàn toàn phong tỏa, chỉ có thể tiến vào, không thể ra.

Hứa Thanh nhắm mắt lại, suy nghĩ chuyển động, xác minh đối với suy đoán của mình.

Cho đến lúc sắc trời sắp sáng, một đạo thân ảnh già nua bước ra từ trong đại điện hoàng cung, chính là Thái Tể.

Lão đứng trước điện, cúi đầu nhìn về quảng trường phía dưới, ánh mắt tại đảo qua trên thân những người quỳ bái, sau một lúc lâu, giọng nói trâm thấp vang vọng.

"Tối nay, Tạo Vật Cung bị mất trộm, một khỏa Thự Quang Chi Dương được đặt chỗ trận pháp đặc biệt bên trong Tạo Vật Cung, được cho phép dùng để nghiên cứu đề thăng uy lực, đã bị mất trộm."

"Bọn ngươi, là người hiem nghi sơ bộ điều tra."

"Nhất là Thập Nhị hoàng tử."

Giọng nói của Thái Tể vang vọng, câu nói sau cùng cực kỳ nghiêm khắc, một khắc truyền ra, có thiên lôi nổ vang, khiến cho bát phương rung động.

Toàn thân Ninh Viêm chấn động, ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt không cách nào tin.

"Không thể nào, ta chưa bao giờ đi qua Tạo Vật Cung, ta.....'

Gã vừa muốn nói chuyện, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong hoàng cung.

Tiếng hừ này siêu việt thiên lôi, vang động quảng trường, khiến cho tâm thần mọi người đều bị lay động, đó chính là giọng nói của Nhân Hoàng. "Thái Te, đưa chứng cứ cho nghiệt tử này nhìn!

Thái Tể trước điện nghe vậy, vung tay phải lên, một khối ngọc giản trôi nổi bay tới không trung, lập lòe quang mang rực rỡ, tạo thành một màn cảnh tượng.

Bên trong cảnh tượng, là một khu bí địa, có chút mơ hồ cùng vặn vẹo, duy chỉ có một đạo bóng lưng đi xa rất là rõ ràng.

Tấm lưng này tương tự cùng Ninh Viêm, càng vào lúc cảnh tượng này sắp kết thúc, một khắc thân ảnh nọ sắp tiêu tán, có chút dừng lại, quay qua, lộ ra bên mặt.

Giống với Ninh Viêm như đúc!

Sau đó, tất cả cảnh tượng đều tan biến, theo Thái Tể bấm niệm pháp quyết, tạo thành một đạo khí tức.

Đạo khí tức này, cũng đúng là thuộc về Ninh Viêm.

"Đây là do Kinh Thiên Vương thi pháp, hồi tưởng lại thời gian trong Tạo Vật Cung, lấy ra cảnh tượng từ trong năm tháng nghịch chuyển."

"Vâ phần khí tức, là đại trận Hoàng Đô tập hợp từ trong thời quang Tạo Vật Cung rút ra."

"Quá trình này, được thực hiện ngay dưới mắt Nhân Hoàng."

Nói xong, Thái Tể cúi đầu, mà trong hoàng cung, truyền đến âm thanh lạnh như băng của Nhân Hoàng.

"Nghiệt tử, ngươi còn có gì muốn nói."

Ninh Viêm mờ mịt, gã không biết việc đó, cũng chưa làm qua, nhưng hết lần này tới lần khác gương mặt cùng với khí tức trong đó, hết thảy đều chỉ mũi nhọn cũng về phía gã.

Giờ phút này nơi chân trời xa, ánh ban mai ban đầu đang xuất hiện, mặc dù bầu trời vẫn tràn ngập mây đen, mưa vẫn to như trước, nhưng ánh dương ban đầu vẫn toàn lực phóng thích, chiếu tia sáng tới nhân gian, cũng chiếu tới trên quảng trường thừa tiên. Trong mờ mit một chiếc chuông lớn trong lúc giao hòa giữa đêm tối cùng ban ngày, lăng không hiện ra, treo ở không trung quảng trường.

Đó là Vấn Tiên Chung.

Mà dưới Vấn Tiên Chung, Ninh Viêm muốn nói gì đó, nhưng bằng chứng như núi, không thể nào giải thích, chỉ có thể cười thảm.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn qua hoàng cung, cảnh tượng lúc trước hắn đã thấy, nhưng nơi này có quá nhiêu nghi ngờ, hắn không tin Nhân Hoàng sẽ sơ sẩy đối với chuyện này, vì vậy đi ra vài bước, đứng ở bên cạnh Ninh Viêm, vừa muốn mở miệng.

Ninh Viêm một phát bắt được góc áo của Hứa Thanh, chậm rãi ngẩng đầu, biểu cảm có chút vặn vẹo, trong mắt mang theo thất vọng đối với Nhân Hoàng, mang theo phẫn nộ đối với sự tình hoang đường này, nhìn qua hoàng cung, gầm nhẹ lên. "Phụ hoàng, ta biết ngài không thích tat"

"Ta biết trong lòng ngài, Thập nhị tử ta có cũng được không có cũng chả sao."

"Tư chất của ta không tốt, không biết nói chuyện, cũng không biết làm người khác ưa thích, càng không người nào nguyện ý tiếp cận ta, những thứ này, ta không quan tâm!"

Giọng của Ninh Viêm khàn khàn, cảm xúc chấn động kịch liệt, vang vọng quảng trường, thân thể cũng từ trong quỳ bái chậm rãi đứng lên!

Đối với Ninh Viêm mà nói, hành vi đứng lên mang một ý nghĩa trước đó chưa từng có, điều này đại biểu gã đã đè xuống sợ hãi bẩm sinh đối với phụ hoàng, đè xuống kính sợ đối với Nhân Hoàng.

Đồng thời cũng nghiền nát sự khúm núm của mình trước đó, giờ phút này gã đứng ở dưới cơn mưa, phát ra tiếng gào thét dồn nén trong nội tâm nhiều năm. "Phụ hoàng, ngài cao cao tại thượng, như mây trên bầu trời, mà ta trong mắt ngài là hèn mọn cực điểm, không khác gì bùn, nhưng vậy thì như thế nào, nơi đây là nhà của ta, cũng không phải nhà của ta, so sánh với nơi đây, ta càng ưa thích Phong Hải Quận, so với cái họ Hoàng tử Cổ Việt này, ta càng ưa thích thân phận Ninh Viêm hơn!"

"Lần này nếu không phải ngài gọi ta trở về, ta tuyệt sẽ không trở về!"

"Ngày hôm nay, loại việc vu oan giá họa này, ta. .. Không phục!"

"Chuyện này, Ninh Viêm ta chưa từng làm qual"

"Lấy Vấn Tiên làm chứng!"

Ninh Viêm gào thét, hoàn toàn đứng lên, hung hăng lao lên phía Vấn Tiên Chung trên cao.

Âm thanh chuông vang mang theo cảm giác hùng hậu, vang vọng quảng trường.

Chứng minh lời nói, chứng minh bản tâm.
Bình Luận (0)
Comment