Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1605 - Chương 1787: Nước Cờ Của Một Phương Khác (1)

Chương 1787: Nước cờ của một phương khác (1) Chương 1787: Nước cờ của một phương khác (1)Chương 1787: Nước cờ của một phương khác (1)

Chương 1787: Nước cờ của một phương khác (1)

Chuông này vấn tiên, cũng là vấn lương tâm.

Thành tâm nói thật, thì tiếng chuông sẽ vang vọng.

Ninh Viêm từ tư thế quỳ mà đứng lên, đó cũng là quá trình chuyển biến tâm tính, lao vào trên Vấn Tiên Chung, trong tiếng chuông vang vọng, linh hôn của gã tựa như được tẩy lễ.

Loại tẩy lễ này ... rất tàn khốc, giống như vùng vẫy trước khi hóa kén thành bướm vậy, mặt Ninh Viêm chảy đầy máu, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều cuộn trào, giờ phút này miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn qua phía hoàng cung.

Trong lúc mơ hồ, gã giống như thấy được Nhân Hoàng ngồi ngay ngắn trong hoàng cung, mặt không cảm xúc, tràn đầy uy nghiêm.

“Ta không có làm.” Giong noi khan khan cua Ninh Viem truyên khắp quảng trường, vang tới trong lòng mọi người, cho đến khi thân thể của gã đổ xuống và hôn mê.

Hứa Thanh đỡ lấy Ninh Viêm, đặt gã nằm trên mặt đất, đối với sự tình hôm nay, tình tiết trong lòng của hắn rất phức tạp, mặc dù hết thảy chứng cứ đều chỉ về phía Ninh Viêm, nhưng Hứa Thanh tin tưởng việc này không phải Ninh Viêm gây nền.

Ninh Viêm không có năng lực để làm việc đó, cũng không có đủ động cơ để làm.

Điểm này, Hứa Thanh cảm thấy Nhân Hoàng không thể nào không biết, nhưng rõ ràng... . Nhân Hoàng vẫn làm như thế.

Hứa Thanh trâm ngâm, những gì trải qua trước giờ, để cho hắn biết bất cứ chuyện gì đều không thể chỉ nhìn từ mặt ngoài.

Hành vi của Nhân Hoàng cũng là như vậy.

Hứa Thanh suy tư, hắn nhớ tới thánh chỉ Nhân Hoàng truyền cho Ninh Viêm sau khi Thiên Lan Vương tử vong, ngôn từ nhìn như hà khắc, nhưng trong đó ẩn chứa thâm ý, vả lại lấy hai chữ bất hảo để sơ lược.

"Nếu như, đây cũng là một cách bảo hộ của Nhân Hoàng đối với Ninh Viêm thì sao?”

Sau đó, Hứa Thanh nhớ tới phương thức suy nghĩ sư tôn đã từng nói với mình, đặt bản thân thay vào trên người Nhân Hoàng, từ góc độ của đối phương mà xem xét toàn cục.

"Nếu ta là Nhân Hoàng, hết thảy chứng cứ đều chỉ về phía người của ta, ta sẽ làm như thế nào."

"Nhân Hoàng, không phải Hoàng của một người, cũng không phải phụ thân đơn thuần, mà là Hoàng của toàn bộ nhân tộc... .

"Ngoài ra vẫn còn một điểm khác, đó chính là thời gian Thái Te đi ra, vừa lúc mặt trời mọc, cũng là một khắc Vấn Tiên Chung xuất hiện."

"Liệu đây có phải là mượn cơ hội này, ám chỉ Ninh Viêm vấn chuông? Đồng thời cũng kích thích quyết tâm của Ninh Viêm một chút?”

"Đương nhiên cũng có một loại khả năng khác, đó là ở trong mắt Nhân Hoàng, Ninh Viêm đích xác có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mà hết thảy chứng cứ đều chỉ về phía Ninh Viêm. Như vậy theo góc độ của Nhân Hoàng nhìn lại, coi như Ninh Viêm bị oan, cũng khó tránh khỏi liên quan, một là Ninh Viêm hoặc là người bên cạnh gã, nhất định quy vào manh mối phải điều tra, cho nên ta cũng bị mời tới."

"Hoặc là, hết thảy cũng không phải là như thế, còn có một loại khả năng khác mà ta không nghi tới.'

Hứa Thanh trâm tư, suy nghĩ của Nhân Hoàng, hắn không đoán ra được. Giờ phút này dư âm của tiếng chuông chậm rãi tiêu tán trong thiên địa, Thái Tể cúi đầu trước hoàng cung, chờ đợi pháp chỉ, không lâu sau, một giọng nói không nghe ra hỉ nộ, giống như không ẩn chứa bất luận tình cảm gì, vang vọng ra từ trong hoàng cung.

"Giam giữ những người liên quan tới sự việc Tạo Vật Cung lần này vào trong địa lao chữ huyền."

"Cổ Việt Tất Huyễn, Cổ Việt Ninh Viêm, giam giữ vào thiên lao trong nội cung.

"Trong ngoài Hoàng Đô giới nghiêm, trận pháp giám sát toàn diện, toàn bộ truyền tống trận đóng liên tục, tối nay cấm đi lại ban đêm, Thượng Huyền Ngũ Cung, mỗi một phương tự thanh tra việc này sau đó báo cáo với trẫm, nội trong 10 canh giờ cần phải tìm ra Thự Quang Chi Dương đã mất."

Địa lao chữ huyền, do Chấp Kiếm Cung ngoài hoàng cung trông coi, chỉ giam giữ trọng phạm, bao năm qua tất cả hạng người hung ác bạo ngược của nhân tộc, đều bị giam giữ ở trong đó.

Mà thiên lao trong nội cung càng đặc thù hơn so địa lao, đó là ngục của hoàng tộc.

Giờ phút này sau khi Nhân Hoàng truyền ra thánh chỉ, bầu trời cũng có sấm sét nổ vang, thị vệ trên quảng trường nhao nhao tiến lên, đưa mọi người kể cả Ninh Viêm ở bên trong đi.

Hứa Thanh không thể ngăn cản, cũng không có đạo lý ngăn cản.

Hắn nhìn qua thân ảnh Ninh Viêm bị mang di đáy lòng phân tích thánh chỉ của Nhân Hoàng, bị giam giữ trong thiên lao, nhìn từ mặt bất lợi, đối với Ninh Viêm mà nói, đây là một lần sinh tử kiếp.

Nhưng nhìn từ mặt có lợi, hình như. .... Đây rõ ràng là bảo hộ.

Mà mọi người bị áp giải đi rồi, Thái Tể trước điện bỗng nhiên mở miệng.

"Hứa Vực tôn, bệ hạ truyền ngươi tiến vào điện." Hứa Thanh thần sắc bình tĩnh, đi thẳng về phía trước, bước lên bậc thang đi tới trước mặt Thái Tể, hơi chắp tay.

Thái Tể gật đầu, quay người đi về phía trước, một khắc hai người bước vào đại điện, những người nguyên bản trong nghị sự trong điện nhao nhao lui ra phía sau, lựa chọn rời khỏi, ngay cả Thái Tể cũng lui ra phía sau vài bước, phất tay ngoài hoàng cung, đóng đại môn của hoàng cung lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ hoàng cung chỉ còn hai người là Hứa Thanh và Nhân Hoàng.

Hứa Thanh ngẩng đầu, ngóng nhìn Nhân Hoàng, khom người cúi đầu.

"Bái kiến bệ hạ."

Trên đài chín bậc, Nhân Hoàng ngồi ở chỗ cao, toàn thân tràn ra uy áp bóp méo hư vô, khiến cho nơi tâm mắt đạt tới chỉ thấy một mảnh mông lung, chỉ có hai mắt phía sau rèm châu là đặc biệt rõ ràng. Lạnh lùng, sắc bén, người bị ánh mắt này nhìn tới, tựa như đang bên trong cơn rét đậm vậy.

"Hứa Thanh, triệu hoán Đế Kiếm bên trong Bí Tàng của ngươi, khiến nó chém trãm!"

Giọng nói của Nhân Hoàng vang vọng trong điện, tạo thành dư âm thật lâu không tiêu tan.

Hai mắt Hứa Thanh ngưng tụ, không ngờ câu nói đầu tiên của Nhân Hoàng với mình, thế mà lại là như vậy, nên ngóng nhìn hai mắt Nhân Hoàng.

Sau một lúc lâu, hắn triệu hoán Đế Kiếm bên trong Bí Tàng, mà kiếm này... . Bất vi sở động.

Nhân Hoàng thủy chung ngồi ngay ngắn, chấn động trên người như thường, hai mắt không có bất kỳ biến hóa nào, bình tĩnh mở miệng.

"Ngươi có biết tại sao Đế Kiếm bất động?"

Hứa Thanh lắc đầu. "Đó là bởi vì, trẫm không thẹn với nhân tộc, không thẹn với Đại Đế, trẫm, không phải địch nhân của ngươi!"

Giọng nói của Nhân Hoàng tram thấp và hùng hậu, vang vọng đại điện.

Mà sau khi nói xong những lời ấy, Nhân Hoàng nhắm hai mắt lại, kết thúc cuộc nói chuyện đơn giản này.
Bình Luận (0)
Comment