Chương 1789: Thái Tử Hương (1)
Chương 1789: Thái Tử Hương (1)Chương 1789: Thái Tử Hương (1)
Chương 1789: Thái Tử Hương (1)
Canh giờ thứ sáu sau khi điều tra việc Thự Quang Chi Dương mất trộm.
Sắc trời đã tối, nhưng không có rặng mây đỏ, mây đen đông nghịt khiến cho hoàng hôn tựa như đã đến, lại dường như không tới, khiến cho đêm tối sớm phủ xuống nhân gian.
Nước mưa vẫn rơi như trước, nương theo tiếng sấm sét am ầm, bầu không khí áp lực phối hợp với thân ảnh thị vệ trong Hoàng Đô, khiến cho không khí trong đô thành nhân tộc vô cùng nghiêm túc.
Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ.
Trước mắt thì điều tra đến từ Thượng Huyền Ngũ Cung liên lụy cực lớn, ngoại trừ hoàng tử ra, còn có thêm những tu sĩ liên quan cùng hoàng tử.
Bên trong sáu canh giờ, những người này cũng đã bị đưa đi hơn phân nửa.
Có rất nhiều đang ở trong chỗ tu hành, cũng có đang trong tông môn hay tại gia, lúc đối mặt với Nhân Hoàng uy nghiêm, đều sẽ lựa chọn cúi đầu.
Nếu như có phản kháng, giết chết bất luận tội.
Mà nước mưa tung bay, cũng tẩy rửa máu tươi, duy chỉ có mùi máu tanh khó có thể tiêu tán, dân dần bốc lên theo cảnh ban đêm.
Trong đêm tối mưa gió, Hứa Thanh mặc một thân trường bào Chấp Kiếm Giả, trên đường đi tới thiên lao trong hoàng cung, bởi tâm cảnh và hoàn cảnh, bước đi của hắn cũng trở nên có chút vội vàng.
Hắn tham dự vào toàn bộ hành trình điều tra bản án Thự Quang Chi Dương mất trộm trong Chấp Kiếm Cung, nhìn thấy toàn bộ chứng cứ bị tra ra, cũng cảm nhận được mạch nước ngầm dũng động tới từ từng vị hoàng tử bên trong Hoàng Đô.
"Không nên như thế này."
Hứa Thanh ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua màn mưa trước mặt, nhìn qua hoàng cung trong đêm tối.
Thiên lao trong hoàng cung, cửa vào không phải là cầu vồng, mà là ở bên cạnh thiên môn.
"Những hoàng tử này, bất kỳ một người nào cũng đều phi phàm, bọn họ không thể nào dễ dàng bị tra ra liên quan như vậy, trừ phi... Có người một tay đan dệt vả lại thúc đẩy hết thảy."
"Quốc sư sao."
"Còn có Nhân Hoàng tự chứng nhận bản thân, cũng có chút đột ngột."
Hứa Thanh nhíu mày, hắn luôn có cảm giác sau khi đi đến Hoàng Đô, những chuyện mình đoán, tôn tại một lỗ hổng, tựa như trò chơi ghép hình, thiếu đi một khối mấu chốt.
"Liệu có khả năng nào, người đánh cờ, không phải hai nguoi. .
Bước chân Hứa Thanh dừng lại, một đạo thiên lôi âm am đảo qua trên bầu trời, chiếu rọi hoàng cung, cũng chiếu rọi biểu cảm suy tư trên mặt Hứa Thanh.
Hồi lâu Hứa Thanh nhắm mắt lại, lúc mở ra thì vẻ mặt của hắn như thường, đi vào thiên môn của hoàng cung.
Hắn lấy ra pháp lệnh Chấp Kiếm Cung, thuận lợi vượt qua thẩm tra, được ba vị thị vệ giáp đen dẫn đường, đi tới dưới mặt đất trong hoàng cung.
Một đường cảm thụ âm lãnh cùng với từng đạo khí tức kinh người khắp bốn phía, còn có phù văn cấm chế trên mỗi một viên gạch ngói, Hứa Thanh hiểu rõ, chỗ nhà giam này, có lẽ coi như là ngục giam nghiêm mật nhất bên trong Hoàng Đô.
Dù là hắn có pháp lệnh, vẫn phải trải qua tầng tầng kiểm tra, cho đến khi xác định không đáng ngại, Hứa Thanh mới được dẫn tới lông giam giữ Ninh Viêm. Thiên lao hoàng cung tổng cộng có chín tầng, càng xuống dưới thân phận người hoàng tộc bị giam giữ càng cao, cũng càng thân bí.
Nhất là sau tâng sáu, càng là nghiêm cấm dò xét hết thảy.
Ninh Viêm bị giam giữ ở tâng thứ ba.
Toàn bộ lông giam bị cấm chế bao phủ, toàn thân Ninh Viêm bao trong vòng phong ấn, khiến cho gã ở trong nơi này giống như là phàm tục vậy, có chạy đằng trời, mà nét mặt của gã cũng rất phức tạp, ngồi trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi phát hiện Hứa Thanh đi đến, gã mới miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Thanh ngoài lớp cấm chế phòng hộ.
"Lão đại... …
Nhìn qua Ninh Viêm, Hứa Thanh khoanh chân ngồi xuống, lướt qua bốn phía.
"Hoàn cảnh nơi đây coi như cũng được, cũng không có bẩn thiu và rối loạn như trong tưởng tượng của ta."
Ninh Viêm cười khổ.
"Hơn nữa cũng coi như là u tính, ngươi có thể tĩnh tâm thật tốt ở trong này."
Ninh Viêm trâm mặc.
"Sau khi tính tâm, ngươi cũng có khả năng nhớ lại một chút sự tình mà ngươi xem nhẹ."
Hứa Thanh không lên tiếng nữa, bình tính nhìn qua Ninh Viêm, Ninh Viêm theo bản năng có chút khẩn trương, bốn mắt nhìn nhau cùng Hứa Thanh, ánh mắt có chút né tránh.
Thời gian trôi, một nén nhang qua đi.
Ninh Viêm cúi đầu xuống còn Hứa Thanh nhắm mắt lại.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Cho đến khi lại trôi qua một nén nhang, Hứa Thanh đứng lên.
"Ngươi đã không có gì muốn nói, vậy ta đi đây.' Hứa Thanh quay người đi ra ngoài, trong lồng giam sau lưng, Ninh Viêm nhìn qua bóng lưng Hứa Thanh, do dự và xoắn xuýt trong lòng giao hòa cùng một chỗ, cho đến khi Hứa Thanh đi ra năm bước, Ninh Viêm hung hăng nghiến răng.
"Lão đại."
Hứa Thanh dừng bước chân lại.
"Tuy rằng việc này có khả năng là người ta giả trang thành ta, nhưng khả năng lớn nhất, chính là. .. Ca ca của ta, Thập Nhất hoàng tử."
Hứa Thanh xoay người, cách bích chướng cấm chế mà nhìn Ninh Viêm.
"Đã dò xét mộ của Thập Nhất hoàng tử, người này thật sự là đã tử vong."
Ninh Viêm vẻ mặt phức tạp, sờ lên mặt đất lông giam, cúi đầu, giọng nói rất nhỏ.
"Lão dai. . . Ta và ca ca, là đồng bào mà sinh, lúc nhỏ chúng ta thường xuyên chơi một trò chơi." Hứa Thanh ngưng thần.
"Cái trò chơi này, là chơi trốn tìm."
"Nhưng mỗi một lần, y đều có thể tìm được ta, bất kể ta trốn ở địa phương nào, y đều rõ ràng rành mạch."
"Ta không biết vì sao, lúc đó ta cũng hỏi qua ca ca, ca ca nói cho ta biết, chờ ta trưởng thành thì ta sẽ biết ngay, nhưng mà ca ca rõ ràng chỉ sinh ra trước ta có một nén nhang."
"Thẳng đến ngày hôm nay, sau khi ta bị chuyển đến nơi đây. . "
Ninh Viêm ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Thanh.
"Ta đã biết được đáp án, tại sao năm đó ta ẩn tàng ở bất kỳ địa phương nào, ca ca cũng đều có thể dựa vào liên hệ đặc thù giữa chúng ta, cảm giác ra được ta.
"Ta, cũng đã cảm giác được."
Ninh Viêm dùng một ngón tay chỉ mặt đất. "Phía dưới, có khí tức của ca ca ta."