Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1608 - Chuong 1790: Thai Tu Huong (2)

Chuong 1790: Thai Tu Huong (2) Chuong 1790: Thai Tu Huong (2)Chuong 1790: Thai Tu Huong (2)

Chương 1790: Thái Tử Hương (2)

Những lời này vừa ra, tâm thần Hứa Thanh lập tức dấy lên gợn sóng.

"Khí tức này không bình thường, ta khó có thể miêu tả, duy nhất cảm giác được. .. Đó là quen thuộc, lại lạ lãm, vả lại ẩn chứa quỷ dị."

"Ta đã thử hô hoán, nhưng không có đáp lại.'

Ninh Viêm đắng chát, ngũ vị tạp trần, đối với gã mà nói, ngày hôm nay gặp phải trùng kích cực lớn.

Nhất là cảm giác được khí tức của ca ca ở bên trong thiên lao này, để cho suy nghĩ của gã cũng xuất hiện sụp đổ, gã rõ ràng nhớ kỹ, ca ca và mẫu thân cùng nhau tử vong.

Nhưng bây giờ, gã lại cảm nhận được khí tức của ca ca ở dưới thiên lao nơi đây.

Gã không biết nguyên nhân này là gì, không biết tại sao lại như vậy, nhưng gã không phải trẻ con, gã hiểu được.... Cái này, ẩn chứa bí ẩn cực lớn.

Hứa Thanh tram mặc, chú ý đến mặt đất.

Nơi này là tâng thứ ba, phía dưới còn có sáu tâng nữa.

Mà nơi đây là thiên lao của hoàng cung, chỉ có lệnh của Nhân Hoàng mới có thể nhốt người trong nơi đây.

"Người đã chết, lại dường như không chết, nhưng lại xuất hiện ở trong thiên lao mà chỉ có Nhân Hoàng mới có thể hạ lệnh giam giữ. ... Vả lại có vẻ như là Thập Nhất hoàng tử dường như không chết đó, đánh cắp Thự Quang Chi Dương."

"Mục đích là gì, không biết."

"Sinh tử, cũng không biết."

Hứa Thanh giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, trong đầu của hắn bỗng nhiên nghĩ tới bức họa của mẫu thân Ninh Viêm, giờ phút này nhìn qua, hình như tất cả, đều có ngàn vạn lần liên quan cùng với việc mẫu thân Ninh Viêm chết năm đó. Mà Nhân Hoàng, có đại bí mật.

Quốc sư càng là như vậy.

Hồi lâu, Hứa Thanh rời khỏi thiên lao về tới Chấp Kiếm Cung.

Hắn cũng không báo lại chuyện này cho người khác biết.

Mà điều tra Ninh Viêm không có kết quả, cũng khiến cho bản án này không có khả năng tiếp diễn, đình chỉ kết quả trong hôm nay, cho đến đêm khuya vào canh giờ thứ tám, Chấp Kiếm Cung trình toàn bộ văn án điều tra lên.

Bốn cung khác cũng lần lượt nộp lên trên.

Từ phương hướng bất đồng truy đến kết quả, lúc tổng hợp tới trước mặt Nhân Hoàng, theo Nhân Hoàng đọc, thiên lôi trên bầu trời càng dân càng nổ vang, hình như có một gương mặt tím tức giận, sắp bộc phát.

Nhưng cuối cùng, tức giận này cũng không có phủ xuống, Nhân Hoàng nhắm nghiền hai mắt, sau khi tĩnh lặng hồi lâu, ca nguoi cua ga duong nhu gia nua hon một chút.

Mà sau khi Nhân Hoàng lần nữa mở mắt ra, một Nhân Hoàng bá đạo vô cùng, trấn áp bát phương, tràn đầy uy nghiêm lần nữa trở về, trong mắt lộ ra quyết đoán, tuyên bố một đạo thánh chỉ chấn động tâm thần với nhân tộc.

Từ ngày hôm nay, kiến tạo Thái Tử Hương ở ngoài hoàng cung, tổng cộng 12 cây, cao 99 trượng, giãn cách chín trượng, màu sắc là dol

Trừ hai vị hoàng nữ Bình Nhiên và An Bắc ra, bao gồm cả An Hải ở bên trong, 12 vị hoàng tử hoàng nữ, mỗi người lấy hồn huyết dung nhập một căn, lạc ấn bản thần.

"Bọn ngươi đã muốn đoạt đích, thay vì để mạch nước ngầm dũng động làm loạn triều cương, không bằng đặt lên ở trước đài."

"Bắt đầu từ hôm nay, 12 hương cùng đốt, căn cứ biểu hiện từng hoàng tử hoàng nữ, có công cháy chậm, có lỗi cháy nhanh, 1 năm sau, cây hương cháy chậm nhất, còn lại cao nhất, sẽ là... Thái Tử!"

Thánh chỉ này vừa ra, nhân tâm Hoàng Đô nổ vang, thế lực khắp nơi không khỏi động dung, thật sự là cảm thấy việc Nhân Hoàng lập Thái Tử là vô cùng quyết đoán, đồng thời cũng xé nát hết thảy mạch nước ngâm đoạt đích, tạo thành dẫn dắt về phía ngay chính.

Kể từ đó, hết thảy đều đặt ở trên mặt bàn, ai muốn làm Thái Tử, nhất định phải bảo trì cây hương của bản thân thiêu đốt chậm nhất, như thế mới có thể đứng cao sừng sững tới cuối cùng.

Vả lại không có công hay không làm sai cũng không được, bởi vậy cây hương thời khắc đều sẽ thiêu đốt.

Trong khoảng thời gian ngắn, các hoàng tử đang chú ý tới hướng đi của bản án Thự Quang mất trộm bên trong Hoàng Đô, trong mắt từng người đều lộ ra ánh sáng mãnh liệt. Mà theo thánh chỉ truyền ra, bản án Thự Quang Chi Dương mất trộm đã thành vấn đề chưa giải quyết, không người nhắc lại.

Ninh Viêm và lão Cửu cũng được phóng xuất, đại điện hoàng cung, cửa cung đóng lại, 7 ngày không lên triều.

Ninh Viêm trở lại phủ đệ, sau khi trải qua sự kiện lần này, tính cách của gã cũng có chỗ cải biến, khóa mình ở trong từ đường.

Hứa Thanh biết rõ, thời điểm này có khả năng Ninh Viêm càng thích ở một mình hơn, vì vậy nhìn qua từ đường, nhớ lại những gì trải qua trong ngày hôm nay, trong lòng của hắn đã nhận được một đáp án.

"Người diễn Hí khúc Liên Hoa Lạc, thắng một ván."

Cùng lúc đó trong hoàng cung đóng cửa, lệnh cấm đi lại ban đêm trong Hoàng Đô cởi bỏ, trong thời khắc người người chấn động vì sự tình Thái Tử Hương, trong hoàng cung, chỗ Thông Thiên các, gió lớn gào thét.

Nhân Hoàng đứng ở nơi đó, chắp tay sau lưng nhìn qua Cổ Hoàng Tinh cực lớn trước mặt.

Hư vô sau lưng gã vặn vẹo, thân ảnh Quốc sư lăng không hiện ra, chắp tay về phía Nhân Hoàng, mỉm cười.

"Chúc mừng bệ hạ, cuối cùng đã làm ra quyết đoán, cắt đứt một tia ràng buộc sau cùng."

Hai mắt Nhân Hoàng thâm sâu, cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng.

"Cho dù ngươi là Tử Thanh Thái Tử, nhưng bây giờ ngươi vẫn không có khôi phục, lại đang ở trong trọng địa nhân tộc, bổn hoàng muốn trảm ngươi, không khó."

Quốc sư biểu cảm ôn hòa, nhẹ giọng mở miệng.

"Ta chẳng qua là giúp đỡ bệ hạ hoàn thành mộng tưởng mà thôi, huống hồ bệ hạ tự nhiên cũng hiểu, chuyện này ta chỉ đẩy một chút, phía sau màn còn có người khác bên ngoài nữa."

"Vâ phần là ai, bệ hạ cũng có đáp án."

Nhân Hoàng mặt không cảm xúc.

"Bệ hạ, đã có Thần Linh chú ý, cho nên nếu như đã quyết định, vậy phải cần nhanh một chút, dẫu sao cuộc giao dịch này. . . Chính là xưa nay chưa từng có.

Quốc sư mỉm cười, nói xong thân thể mơ hồ, tản đi theo gió.

Chỗ Thông Thiên các chìm vào một mảnh im lặng, chỉ có tiếng gió vang vọng.

Trong gió, ánh mắt Nhân Hoàng giống như xuyên thấu qua mây mù, nhìn tới chỗ sâu trong Cổ Hoàng Tinh.
Bình Luận (0)
Comment