Chương 1791: Người đã chờ đợi mấy nghìn năm (1)
Chương 1791: Người đã chờ đợi mấy nghìn năm (1)Chương 1791: Người đã chờ đợi mấy nghìn năm (1)
Chương 1791: Người đã chờ đợi mấy nghìn năm (1)
Hoàng Đô mưa suốt ba ngày.
Vào ngày thứ tư, đã biến thành tuyết.
Mùa đông, cứ thế đột nhiên mà đến, trận tuyết đầu mùa hạ xuống và hàn ý cũng mau chóng lan tràn khắp bát phương, khiến cho toàn bộ Hoàng Đô trong khoảng thời gian ngắn phủ đầy sắc trắng, nhũ băng treo day trên mái hiên nhà.
Nhìn lên bông tuyết trên bầu trời, cảm thụ gió lạnh đập vào mặt, Hứa Thanh nhớ tới Phong Hải Quận, nghĩ vê Nam Hoàng Châu, hồi tưởng từng màn khi còn bé.
Cho dù tu luyện đến hiện giờ, từ sớm hắn đã không có cảm giác nhiều lắm đối với lạnh hay nóng, có đủ kháng tính vượt qua phàm tục, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Đó là cảm giác đến từ trong ký ức. Hết thảy mọi thứ lúc nhỏ, sớm đã lắng đọng vào bên trong linh hồn, đi theo cả đời.
Giờ phút này trên đường đi tới Thái Học, Hứa Thanh theo bản năng nắm thật chặt cổ áo, bước đi bên trong gió tuyết, nhấc chân tiến vào cánh cửa Thái Học.
Bản án Thự Quang Chi Dương bị mất trộm, đã không còn người nhắc lại, về phần Thự Quang Chi Dương bị mất thì tung tích không rõ, lúc đầu chuyện này vốn hẳn nên treo ở trong trái tim của các thế lực khắp nơi trong Hoàng Đô, nhưng thực tế... Hình như không có ai đặt ở trong lòng.
Vâ phần nguyên nhân, Hứa Thanh đã phân tích qua.
"Bởi vì có Nhân Hoàng ở đây."
Đối với nhân tộc mà nói, Nhân Hoàng chính là tôn tại chống trời.
Có thể khiến vạn chúng an tâm.
Về Nhân Hoàng, cảm giác của Hứa Thanh rất phức tạp, trước khi hắn chưa đến Hoàng Đô, Nhân Hoàng chỉ là một biểu tượng, bên trong cảm giác của hắn, đó chỉ là một tấm giấy lạ lam có lỗ hổng.
Rồi khi hắn đến Hoàng Đô, theo phán đoán đối với Nhân Hoàng, tờ giấy này đã có màu sắc, chỉ Ia. . . . . Màu sắc quá nhiều, thế cho nên hiện giờ nhìn vào sẽ khó bề phân biệt.
Hứa Thanh lắc đầu.
Nhưng hắn có một thói quen, đó chính là vùi sự tình không nhìn ra được xuống dưới đáy lòng, ghi chép từng điều, chờ đợi trong quá trình thời gian trôi qua lộ ra sơ hở và manh mối, từ đó bổ sung toàn bộ vào.
Kể từ đó, tới lúc nắm giữ đây đủ manh mối, hết thảy đáp án sẽ hiện ra ở trong đáy lòng của hắn.
Mà bây giờ Hứa Thanh biết rõ, việc quan trọng nhất bày ở trước mặt hắn, thật ra vẫn là tu vi.
"Đi xem Dị Tiên Lưu”
Một khắc bước qua đại môn tiến vào Thái Học, rét lạnh bị ngăn cách, gió tuyết cũng là như thế, so với mùa bên ngoài thay đổi, Thái Học ở một không gian riêng, trong này không có gì khác biệt cùng với trước kia.
Vẫn là biển người như thủy triều dũng động, vẫn là bâu không khí hối hả, vẫn không ngừng truyền ra âm thanh thảo luận như cũ.
Cái hoàn cảnh này, đối với Hứa Thanh đã tới đây hơn một tháng mà nói, đã sớm thành thói quen, hắn cất bước dung nhập vào giữa đám người, như nhỏ nước vào trong biển khơi, tâm thường không có gì lạ, đi đến tòa tháp trắng Dị Tiên Lưu nằm ở phía chính đông.
"Lần trước trong yến hội của An Hải công chúa, trong ngọc giản lưu ảnh của một người đến từ Ly Đồ Giáo tên là Mộc Nam xuất ra, ghi chép lại bộ dáng Trần Đạo Tắc của Dị Tiên Lưu đại thành, rất giống với hình thái Thần Linh của ta."
"Chẳng lẽ phương pháp hồn dệt của Dị Tiên Lưu, lại có hiệu quả giống như hình thái Thần Linh?"
Hứa Thanh rất động tâm ve việc này.
Bởi vì hình thái Thân Linh trên người hắn thuộc về loại sản vật dưới cơ duyên xảo hợp tạo thành, hắn chưa từng thấy ở trên thân người khác, ngay cả Cửu gia gia lúc đó cũng cảm thấy lạ lam đối với cái này.
Cho nên Hứa Thanh một mực thăm dò, nên làm thế nào để tiếp tục tu hành hình thái Thân Linh của mình.
Nếu như mỗi một lần triển khai hình thái thứ hai đều phải sử dụng máu thịt Xích Mau. . . . Loại tiêu hao này, Hứa Thanh không chịu nổi.
Lại càng không cần phải nói tới hình thái thứ ba.
"Ở hình thái thứ nhất, ta có thể bộc phát ra lực lượng Linh Tàng đại viên mãn, thậm chí có thể so với Quy Hư đệ nhất giai, loại gia trì này, có thể nói cực lớn."
"Vâ phần hình thái thứ hai, gân như là so với Quy Hư đệ nhị giai... Tuy có chênh lệch, nhưng trên thực tế không sai biệt nhiều."
"Mà hình thái thứ ba... . Hứa Thanh nhớ lại lần biểu hiện ra ở trước mặt Cửu gia gia, liên tưởng cường giả chính mình gặp được, trong lòng đã có phán đoán sơ bộ.
"Chiến lực có thể so với Quy Hư đệ tam giail"
"Cho nên, bây giờ trọng điểm tu hành của ta, là phải hoàn toàn nắm giữ ba loại hình thái Thần Linh."
"Mặt khác, chính là tòa Bí Tàng thứ năm.”
Hứa Thanh trầm ngâm, thời gian trôi qua, sau nửa canh giờ, tòa tháp trắng Dị Tiên Lưu đã xuất hiện ở trong mắt của hắn.
So sánh cùng tiếng huyên náo bốn phía, chỗ này vẫn luôn rất im lặng, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, không người hỏi thăm, như bị che phủ trong lịch sử, bị thời gian đào thải.
Hôm nay bên trong tháp trắng không còn ba vị đệ tử nữa, chỉ có một, gã ngồi ở chỗ đó ngáp ngủ, đang bị vị phái chủ nọ răn dạy.
"Ngươi nhìn bên ngoài một chút xem, nhiều học sinh như vậy, sao ngươi không chịu đi ra ngoài lôi kéo người gia nhập.”
"Nếu cứ tiếp tục như thế, tới người làm việc cũng không đủ, bao nhiêu điển tịch như vậy, không thể để mỗi ngày đều do lão phu đích thân đi chỉnh lý chứt"
"Tuy rằng hiện giờ Dị Tiên Lưu chúng ta không ổn, nhưng huy hoàng vẫn phải có, mấy người các ngươi cả ngày nghiên cứu mấy cái tiểu báo gì đó, có tác dụng rắm gì."
Tên đệ tử bị giáo huấn khiển trách lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, khoát tay áo.
"Được rồi, ngươi còn nói nữa, ngày mai ta cũng không tới đâu, tiểu báo của chúng ta còn không phải là vì phụ cấp tự cho mình dùng sao, ngươi lại không cấp cho chúng ta, chúng ta đưa tin một chút chuyện lý thú bát quái, có quan hệ gì cùng với ngươi, nếu không thì thu phí đi, có đồ đần nào đến muốn tra cứu sách cổ, vậy sẽ thu phí, thấy thế nào."
"Ngươi!" Phái chủ Dị Tiên Lưu trừng mắt, muốn nói một vài câu nặng lời, nhưng mà là lo lắng đối phương sẽ thật sự không tới nữa... Bộ ngực lên xuống vài cái, đang cân nhắc mở miệng như thế nào, Hứa Thanh bước đến, đã hấp dẫn sự chú ý của lão, thế là thuận thế hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng, nhìn Hứa Thanh.