Chương 1812: Hồn chủng màu tím thứ hai
Chương 1812: Hồn chủng màu tím thứ haiChương 1812: Hồn chủng màu tím thứ hai
Chuong 1812: Hon chung mau
tím thứ hai
Tòa tháp trắng Dị Tiên Lưu hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng rất nhanh, tâng trên của tháp truyền xuống tiếng cười lạnh của phái chủ Dị Tiên Lưu.
"Thân là phái chủ Dung Thần Lưu, lại nói bậy nói bạ, không biết tự nhục thân phận!"
Theo tiếng cười lạnh, thân ảnh phái chủ Dị Tiên Lưu hiển lộ ra từ tầng trên, cất bước đi ra, bước tới trong hành lang, lạnh nhạt nhìn phái chủ Dung Thần Lưu, quát tháo lên.
"Ngươi đọc sách cổ? Ngươi xác minh lịch sử? Ngươi quả quyết quá khứ Dị Tiên Lưu chúng ta không có đạo chủng Dị Tiên?”
"Như vậy, ngươi nhìn xem một chút, đây là cái gì!" Nói xong, phái chủ Dị Tiên Lưu giơ tay phải lên, chỉ một ngón tay về tâng trên, tầng trên lập tức truyên đến một cỗ chấn động hồn ti kinh khủng, chấn động này cực mạnh, siêu việt trước đây, bộ dạng gần như 30 vạn.
Càng là một khắc chấn động truyền ra, một mảnh màn sáng biến ảo, trong đó lộ ra một thân ảnh khổng lồ.
Đây rõ ràng là một tồn tại Thân Thánh, Địa TỪ.
Nhưng hoàn toàn không giống với Địa Tử mà phái chủ Dị Tiên Lưu lúc trước dệt thành, khi con Địa Tử này vừa xuất hiện, trên thân nó uẩn nét tang thương, khí tức hùng hậu tột cùng, đã vượt qua phạm trù Địa Tử, làm cho người ta có một loại cảm giác Quy Hư, lại không phải là Quy Hư tâm thường.
Chấn động hồn ti trên thân cực kỳ đáng sợ, trong cơ thể càng là ẩn chứa một mảnh bông tuyết màu xanh, lập lòe rực rỡ, kết nối toàn bộ hồn tỉ. Chính là đạo chủng.
Mắt thấy như vậy, phái chủ Dung Thần Lưu trầm mặc, tu sĩ Dung Thần Lưu bên cạnh bao gồm cả Thất hoàng tử, riêng phần mình nhíu mày.
Mọi người bên trong Tháp trắng thì nhao nhao kinh hãi.
Có người đoán được lai lịch của con Địa Tử này, nhưng suy đoán đó, khiến tâm thần bọn họ cuộn trào.
"Đây là lão tổ Trần Đạo Tắc của Dị Tiên Lưu chúng tal”
Giọng nói của phái chủ Dị Tiên Lưu vang vọng khắp tháp trắng.
"Bên ngoài đồn đại, năm đó lão nhân gia đại thành, sau khi đan dệt thành Địa Tử thì vẫn lạc, đã thành thây khô được lưu giữ bên trong Dị Tiên Lưu chúng ta, nhưng trên thực tế, lão nhân gia người, làm sao có thể tuỳ tiện tử vong chứ!"
"Lão tổ Trần Đạo Tắc của phái ta là lựa chọn ngủ say, lấy bản thân nghiên cứu đạo chủng!" "Trong cơ thể lão tổ sớm đã có đạo chủng, đâu ra không có trong quá khứ như lời của ngươi nói hả?!"
"Vả lại, bản thân lão tổ cũng dung hợp đạo chủng, làm sao lại có cách nói nhất niệm của người phía trên, nhánh trên? Vậy ngươi nói cho ta biết ai là nhánh trên của lão tổi"
Phái chủ Dị Tiên Lưu hất tay áo lên, ngạo nghễ mở miệng, sau đó quay đầu nhìn về phía học sinh phái mình.
"Các ngươi đều mở to mắt nhìn thật kỹ, ảnh lưu này có phải là giả hay không, các ngươi tự nhiên có thể phân biệt được, mà bây giờ lão tổ còn đang ngủ say, các ngươi nhìn cho rõ ràng, đạo chủng của lão tổ có phải tương tự cùng các ngươi hay không!"
Trong lòng mỗi người đệ tử Dị Tiên Lưu cuộn trào, lúc trước bọn họ đã chú ý tới bông tuyết màu xanh trên đỉnh đầu lão tổ, giống như đúc với loại mà bọn họ dung hợp. Sự thật sẽ thắng hùng biện, cũng có thể áp chế và phá hủy hết thảy lời đồn.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra kỳ mang, trước đó hắn đã có phần cảm giác, nhưng giờ đây cũng rất ngoài ý muốn, hắn không ngờ Trần Đạo Tắc của Dị Tiên Lưu, đúng là giả chết.
"Hồn của Trần Đạo Tắc. .... Trình độ hùng hậu vượt xa phái chủ gấp mấy lần, nhưng đáng tiếc, bông tuyết màu xanh gia trì có hạn, nếu như là hôn chủng màu tím, nhất định có thể để cho hồn ti của lão tổ đột phá 50 vạn."
Hứa Thanh như có điêu suy nghĩ.
Mà lời nói phản kích của phái chủ Di Tiên Lưu cũng làm cho Dung Thần Lưu không cách nào đáp lại, giờ phút này ánh mắt mọi người Dung Thần Lưu đều ngưng trọng, mà mắt thấy như vậy, phái chủ Dị Tiên Lưu lần nữa cười lạnh.
"Vị bế quan lúc trước theo như lời ta nói, chính là lão tổ phái ta, một tháng sau, lão nhân gia người có thể xuất quan.”
"Nếu như các ngươi còn muốn chất vấn, một tháng sau, có dám luận đạo?!"
Lời ấy vừa thốt ra, không chỉ mọi người bên trong tháp trắng chấn động, hết thảy học sinh các lưu phái bên ngoài tháp đang chú ý tới đây cũng đều xôn xao lên.
Luận đạo trong Thái Học, là đọ sức ở tầng thứ tối cao giữa các lưu phái, cũng là gốc rễ của Thái Học, đề xướng các lưu phái dùng phương thức luận đạo với nhau, từ đó gia tăng sức thuyết phục của bản thân, thu hút học sinh tới gia nhập.
Vào lúc Thái Học còn sơ kỳ, luận đạo như vậy thường xuyên tiến hành, thậm chí một số phái lớn luận đạo, cũng sẽ khiến cho hoàng tộc chú ý, Nhân Hoàng cũng xuất hiện xem lễ.
Nhưng bây giờ theo năm tháng trôi qua, Dung Thần Lưu độc đại, việc luận đạo cũng càng thiếu đi, cực kỳ hiếm.
Nhưng hôm nay, phái chủ Dị Tiên Lưu lại đề xuất luận đạo.
Lời này như là tướng quân rút kiếm ra khỏi vỏ.
Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử Dị Tiên Lưu bên trong tháp trắng nhao nhao phấn khởi, trái lại mọi người Dung Thần Lưu riêng phần mình trầm mặc.
Sau một lúc lâu, phái chủ Dung Thần Lưu thu hồi ánh mắt nhìn màn sáng, nhìn qua phái chủ Dị Tiên Lưu và nhàn nhạt mở miệng.
"Cũng tốt, vậy một tháng sau, ngày lão tổ phái ngươi xuất quan, Thái Học luận đạo!"
Nói xong, phái chủ Dung Thần Lưu quay người rời đi, một đám cao tầng Dung Thần Lưu cũng vẻ âm trầm bước ra khỏi tháp trắng Dị Tiên Lưu.
Bên trong tháp Di Tiên Lưu, mọi người phấn khởi, phái chủ ngẩng đầu, phất tay bảo mọi người trở về như thường, bản thân lại chắp tay sau lưng, đi lên tâng trên. Về phần Hứa Thanh, hắn nhìn qua đám tu sĩ Dung Thần Lưu đi xa, nhìn nhiều lần tới Thất hoàng tử cùng vị phái chủ nọ, sau đó quay đầu ngó lên tầng trên của tháp trắng Dị Tiên.
"Có nên, lại đưa một đạo hồn chủng màu tím nữa tới hay không?”
Hứa Thanh cảm thụ 99 bông tuyết màu tím tồn tại trong hạ thể, trâm ngâm mà rời khỏi Dị Tiên Lưu.
Đêm khuya, bên trong Thái Học, một cái túi giống như đúc cùng lúc trước, được người đưa đến bên trong tháp trắng Dị Tiên Lưu.
Phái chủ trước tiên cảm ứng, nhưng cũng không lập tức bay ra, mà đợi một hồi, lúc này mới cấp tốc rời đi, lão không thèm để ý là ai đưa tới, lão biết rõ vị tiền bối thần bí nọ không muốn lộ diện, mình cũng không cần thiết đi tìm hiểu khiến cho người ta bất mãn.
Thứ lão để ý, đó là trong cái túi này, có phải đúng như chính mình sở liệu, sẽ có bông tuyết màu tím hay không.
Giờ phút này sau khi cầm được, lão áp chế kích động, trở lại mật thất rôi mở ra.
Sau khi nhìn thấy bông tuyết màu tím tôn tại trong đó, nội tâm vị phái chủ Dị Tiên Lưu này phấn khởi tột cùng.
Thật lâu sau, lão thở sâu và cầm lấy bình thuốc dung nạp bông tuyết màu tím, bước vào cấm phòng của Dị Tiên Lưu, đi tới phía trước Trần Đạo Tắc ngủ say, hai tay dâng lên.
Cùng lúc đó, đêm khuya bên trong tòa tháp trắng của Dung Thần Lưu, cũng có một sự tình đủ ý nghĩa sâu xa đang tiến hành...
Tầng trên của tòa tháp trắng Dung Thần Lưu, trong Tàng Pháp Các, thân ảnh Thất hoàng tử đang ở đó tra cứu ngọc giản.
Bởi vì đặc tính của Thái Học, cho nên trong Tàng Pháp Các của Dung Thần Lưu chứa đựng rất nhiều tâm đắc tu hành của các đệ tử, thuận tiện người đến sau tra cứu cùng tiến bộ, còn có kinh nghiệm của thế hệ lúc trước, phòng ngừa hậu nhân đi nhầm đường.
Giờ phút này Thất hoàng tử, đang lật sách.
Tối nay gã vốn định trở về, nhưng từ sau khi rời khỏi Dị Tiên Lưu, gã nghĩ tới lời khen ngợi của phái chủ đối với mình, theo như lời còn cân một giáp là 60 năm.
"60 năm sau, nhất định thành châu báu. . . . . Nhưng kỳ hạn Thái Tử Hương thiêu đốt sắp tới, chỉ có thời gian 1 năm, cho nên 60 năm... ta chờ không được."
Trong mắt Thất hoàng tử lộ ra vẻ không cam lòng, mặc dù tu vi đột phá nhưng gã vẫn cảm thấy chậm, gã hận Hứa Thanh và muốn báo thù, khát vọng trở thành Thái Tử, chấp chưởng nhân tộc.
Nguyên bản hết thảy mọi thứ, với vị cữu cữu Thiên Lan Vương làm chỗ dựa, tương lai không phải là không được.
Nhưng bây giờ. . . "Nếu ta có tu vi động trời..... Hết thảy đều giải quyết dễ dàng!"
Đáy lòng Thất hoàng tử có chút khó chịu, vừa suy tư vừa lật sách, muốn nhìn xem có đường tắt hay không, về việc này gã cũng đã hỏi qua phái chủ, nhưng đối phương cũng không báo cho biết.
Cứ như vậy thời gian trôi qua, một lúc lâu sau, Thất hoàng tử lật qua đông đảo ghi chép tu hành, trong mắt bỗng nhiên lộ ra quang mang âm u, cúi đầu nhìn ngọc giản trong tay.
Ngọc giản này là tâm đắc tu luyện của một vị tiên bối Dung Thần Lưu, bên trong đưa ra một cái suy nghĩ, đó chính là hấp thu đầy đủ số lượng hồn đồng tộc, hình như có thể tăng lên tốc độ cùng với hạn chế thân thể dung hợp tồn tại Thần Thánh.
Nhưng việc này vô cùng tàn nhẫn, làm trái nhân tính, vì vậy bị người này bỏ qua, chỉ là thử giết chóc kẻ thù trong phạm vi nhỏ. Thất hoàng tử trầm mặc, sau một lúc lâu, rời khỏi Tàng Pháp Các.
Về phần khối ngọc giản nọ, gã đặt trở về chỗ cũ.
Hồi lâu sau, trong Tàng Pháp Các, thân ảnh phái chủ Dung Thần Lưu im hơi lặng tiếng xuất hiện, đứng vị trí Thất hoàng tử lúc trước, cúi đầu nhìn khối ngọc giản nọ, mỉm cười.