Chương 1814: Han là Dị Tiên (2)
Chương 1814: Han là Dị Tiên (2)Chương 1814: Han là Dị Tiên (2)
Chương 1814: Hắn là Dị Tiên (2)
Cứ như thế thời gian trôi cứ trôi, bảy ngày qua đi.
Trong bảy ngày này, Hứa Thanh vẫn tương tự như lúc trước, mỗi ngày tới tháp trắng Dị Tiên Lưu, tu hành trong đông đảo đệ tử hạch tâm, cẩn thận cảm thụ công pháp Dị Tiên Lưu.
Từ sớm hắn đã phát hiện, theo càng ngày càng nhiều người tu hành Dị Tiên Lưu, chấn động tràn ngập bên trong tháp trắng, là một loại bồi dưỡng rất tốt đối với mình thổ nạp.
Chấn động này sẽ khiến cho vòng xoáy trong thức hải của hắn chuyển động càng ngày càng trôi chảy.
Cho nên Hứa Thanh rất ưa thích cái hoàn cảnh như thế.
Đồng thời, Hứa Thanh cũng chú ý tới hành động của phái chủ Dị Tiên Lưu, đối phương không còn cả ngày tu hành ở tầng trên, mà đã trở lại đại sảnh, nhiều lần chỉ điểm đệ tử tu luyện, giống như đang lựa chọn.
Hứa Thanh cũng đã từng được lựa chọn qua, nhưng bởi vì hắn tu luyện hậu kỳ có chút chậm, còn có do Hứa Thanh không bằng một số đệ tử hạch tâm hiểu được cách nịnh nọt.
Vì vậy, dưới sự nỗ lực của những người khác, Hứa Thanh coi như bị bỏ qua.
Không chỉ Hứa Thanh như thế, những đệ tử hạch tâm sớm nhất, vô luận là người dung hợp đạo chủng, hay là người do dự, đều là như vậy, dần dần rớt lại phía sau.
Thật sự là bây giờ đệ tử hạch tâm của Dị Tiên Lưu, đã nhiều đến mấy trăm, trong đó không thiếu hạng người có linh hồn ưu dị, đuổi sát theo người cũ cũng là điều tất nhiên.
Mà nhiều người, thì các loại tính các cũng đều có, hơn nữa không người biết thân phận bên ngoài của mình, cho nên một chút bản tính không hiển lộ ra bên ngoài, cũng sẽ thỉnh thoảng lộ ra.
Ví dụ như khinh miệt, ví dụ như khiêu khích.
Hứa Thanh đã gặp qua mấy lần, nhất là sau khi phái chủ bỏ qua hắn, vị hạch tâm được phái chủ lựa chọn nọ, mỗi lần nhìn tới đám đệ tử cũ Hứa Thanh, cũng mang theo một tia cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Đối với chuyện này, Hứa Thanh không có quan tâm, hắn đoán được ý nghĩ của phái chủ, bản thân cũng rất tò mò, phải chăng ... hồn chủng màu xanh có thể lần nữa tách ra tâng hồn chủng tiếp theo.
Mà người này cũng đích xác là có chỗ ưu dị, dưới sự trợ giúp của phái chủ, linh hồn liên tục tăng lên.
Số lượng hồn tỉ trong cơ thể cũng tăng trưởng không ngừng, cho đến ngay ngày hôm nay, vị đệ tử này đã trở thành người đầu tiên đạt tới số lượng 5 vạn hồn ti trong tất cả mọi người. Một khắc đó, chấn động hồn ti hình thành bên trong tháp trắng biến thành phong bạo, khiến cho mọi người chú ý, sau đó phái chủ trước tiên dẫn người này vào tầng trên.
Không ai biết bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ biết là một lúc lâu sau, trong lúc người này đi xuống, phái chủ tuyên bố gã đã là thủ tịch của Dị Tiên Lưu.
Lời này vừa ra, phần lớn các đệ tử Dị Tiên Lưu cúi đầu.
Thủ tịch, đối với bất kỳ một lưu phái nào mà nói, đều rất được coi trọng, mỗi tiếng nói hay hành động bên ngoài đều là thể diện lưu phái, mà có thể trở thành thủ tịch, tất nhiên đệ tử trong lưu phái cũng tự nhiên phải tôn trọng.
Dị Tiên Lưu, cũng là như thế.
Bên ngoài càng chú ý tới.
Hứa Thanh ở phía xa, cẩn thận xem xét vị thủ tịch trong mắt lộ ra ý ngạo nghễ này, cuối cùng như có điều suy nghĩ. "Quả nhiên đã phân liệt, xuất hiện tâng hồn chủng tiếp theo."
Trong cơ thể của vị đệ tử thủ tịch này, ngoại trừ hồn chủng màu xanh ra, còn có một mảnh bông tuyết màu trắng đang hình thành.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, trong khi các đệ tử khác tiến lên túm tụm chúc mừng đối với vị thủ tịch này, hắn rời khỏi tháp trắng.
Cùng nhau rời khỏi, còn có một số đệ tử cũ.
Mà bóng lưng rời đi của bọn hắn rơi vào trong mắt thủ tịch cùng với đệ tử túm tụm bên cạnh, có người không để ý, cũng có người cố ý lộ ra vẻ khinh thường.
Nhưng mặc kệ như thế nào, một đêm này, sự tình Dị Tiên Lưu xuất hiện thủ tịch, để cho rất nhiều người chú ý, cũng tăng thêm quyết tâm của một người.
Người này ... chính là Thất hoàng tử.
Sau khi biết được có đệ tử Dị Tiên Lưu trong khoảng thời gian ngắn hình thành năm vạn hồn ti, gã trở lại phủ đệ, trong đầu nổi lên đánh giá của phái chủ Dung Thần Lưu đối với đạo chủng Dị Tiên.
"Tà sùng.. .
Mí mắt Thất hoàng tử cụp xuống, trong mắt chợt lóe lên quang mang âm u sau đó lập tức trôi qua, trong lòng có chỗ quyết đoán.
Cùng ngày trong đêm, phía tây bắc Hoàng Đô, trong một chỗ trạch tử tới gần phủ đệ Đại hoàng tử, có ngọn đèn dầu hơi yếu lập lòe, một thân ảnh mặc áo đen, toàn thân vải cá đầu đều che đậy, đang ngồi ở trước bàn gỗ bên trong trạch tử, giơ lên ngón tay héo rũ, bỗng gẩy ánh lửa nhúc nhích trên ngọn đèn.
Thân thể người này tựa như một cái hắc động, ánh lửa sáng tối bất định chiếu tới thân người này, không cách nào xuyên thấu chút nào mà hoàn toàn bị hấp thu.
Kẻ này yên lặng ngồi ở đó, im lặng chờ đợi.
Cho đến hồi lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gió rất nhỏ, rất nhanh ba thân ảnh xuất hiện ở ngoài tòa nhà, đẩy cửa phòng ra, sau khi đi vào, cúi đầu không nói.
Một lát sau, giọng nói khàn khàn và bình tĩnh truyền ra từ trong miệng hắc bào nhân này.
"Một, không nên dò hỏi thân phận cố chủ, coi như là ta, cũng không biết."
“Hai, việc này hoàn thành, các ngươi sẽ được tự do."
"Ba, nếu như trong quá trình xảy ra ngoài ý muốn, bị người khác phát hiện, các ngươi phải tự bạo thân thể, lộ ra đạo chủng Dị Tiên trong cơ thể, dẫn hết thảy manh mối về phía Dị Tiên Lưu, về phần như thế nào đi làm càng chân thật, các ngươi tự mình phán đoán."
"Bốn, lần này, cố chủ yêu cầu 3000 vạn hồn nhân tộc, bất luận là phàm tục hay là tu sĩ, chỉ cần thuộc nhân tộc là được, chứa vào am này chuyển giao đến cho ta.
Nói xong, ánh lửa của ngọn đèn nhoáng một cái, thân ảnh người mặt hắc bào tan biến vô tung, chỉ có ba cái ấm màu đen rơi vào trước mặt ba người.
Ba người trâm mặc, vẻ mặt chết lặng, tiến lên cầm lấy hồn ấm, không có bất kỳ lời nói hay là ánh mắt câu thông với nhau, riêng phần mình rời khỏi, tan biến trong màn đêm.
Bọn họ dùng thời gian ngắn nhất, lấy phương pháp khác biệt để rời xa Hoàng Đô, có người đi tới những vòng tròn khác, có người đi tới những vực khác.
Mà một khắc ba người bọn họ rời khỏi Hoàng Đô, Hứa Thanh đang khoanh chân ngồi trong mật thất, cảm ứng bông tuyến rồi mở mắt ra, trong mắt lộ ra một tia sáng, ngẩng đầu nhìn về xa xa.
Hắn cảm ứng được, có ba đạo hồn chủng màu xanh, đã rời xa khỏi Hoàng Đô.