Chương 1818: Thanh lý môn hộ (2)
Chương 1818: Thanh lý môn hộ (2)Chương 1818: Thanh lý môn hộ (2)
Chương 1818: Thanh lý môn hộ (2)
Lộ trình xa xôi, cũng may truyên tống trôi chảy, cho nên một ngày sau Hứa Thanh đã trải qua nhiều lần truyền tống, lại dựa vào tốc độ của mặt trời Viễn Cổ, từ vòng tròn trung tâm đi tới vòng tròn thứ 97.
Hoàng Đô đại vực có tổng cộng 110 vòng tròn, trên vòng tròn thứ 97 có không ít phàm tục của nhân tộc cư trú, lúc Hứa Thanh đến đã là hoàng hôn, trông sơ qua thì toàn bộ khu vực là một mảnh hài hòa, giống như không có chuyện lớn gì phát sinh.
Hứa Thanh nheo mắt lại và thu hồi mặt trời Viễn Cổ, dựa theo sợi tơ hồn chủng chỉ dẫn, vội vã đi về phía tây của vòng tròn.
Vào lúc này, rặng mây đỏ hoàng hôn lan tràn trên màn trời, trong lòng Hứa Thanh cũng tương tự có rặng mây đỏ với sát cơ mãnh liệt, xuyên thẳng mà qua, sau nửa canh giờ thân ảnh của hắn đã xuất hiện trên mặt đất phía tây của nơi này.
Nơi đây rất bao la, địa hình lấy bình nguyên làm chủ yếu, thoạt nhìn có hơi trống trải, trong đó tồn tại chín tiểu quốc của nhân tộc.
Nói là tiểu quốc, trên thực tế có thể xem như Đô thành tự trị mà thôi.
Bởi vì nằm ở trong Hoàng Đô đại vực, cho nên Đô thành của nhân tộc ở nơi này tương đối an bình, bây giờ nơi ánh mắt Hứa Thanh nhìn tới, là một quốc gia tên là Vạn Lợi.
Vào lúc này có thể thấy được trong đô thành đó khói bếp thướt tha, từ trên trời nhìn xuống, trên đường phố trong đó tiếng người huyên náo, không ít người tới lui, có tôi tớ, có tiểu thương, chỗ nào cũng có.
Tu sĩ cũng có một số, nhưng lại không nhiều. Nếu như nhìn từ mặt ngoài, người tu vi cao nhất là Nguyên Anh, đang ở trong hoàng cung của nước này.
Hứa Thanh đảo thân niệm qua, thân thể nhoáng một cái tan biến trên màn trời, lúc xuất hiện đã ở một con đường hẻo lánh của đô thành, cất bước đi về phía trước.
Hắn di lại trong thành, những nơi đi qua, mặc kệ là phàm tục hay là tu sĩ đều không thể phát hiện được hắn, dường như trong mắt người khác, Hứa Thanh là không tồn tại.
Đây là do khí tức bản thân tu sĩ đẳng cấp cao dẫn đến, bởi vì có Thiên Đạo của bản thân, có thể hình thành pháp tắc của chính mình, cho nên nếu như không muốn bị người khác nhìn thấy, trừ phi là người tu vi cao hơn, bằng không sẽ không cách nào cảm giác.
Mà giờ phút này cảm xúc của Hứa Thanh cũng làm cho hắn không còn tâm tình đi nhận thức phàm tục, sau khi cất bước một hồi, hắn đã xuất hiện ở ngoài một cửa hàng.
Đây là một tiệm tạp hóa, chủ tiệm là lão giả, đang dùng hai tay làm gối để ngủ ngay trên quây, sinh ý trong tiệm đều là do một tiểu nhị khác quan tâm.
Hứa Thanh tiêu sái bước tới, tự nhiên sẽ không khiến cho tiểu nhị chú ý, thế nhưng thân thể của chưởng quầy đang ngủ say lại chấn động mạnh một cái, trong nháy mắt tiếp theo thân ảnh lão lại bắt đầu mơ hồ, biến mất không thấy gì nữa.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, nhàn nhạt mở miệng.
"Trở về."
Mở miệng thành phép, quy tắc bị cải biến khiến truyền tống bị ảnh hưởng, trong chốc lát thân ảnh chưởng quầy chỗ quầy hàng lại mơ hồ hiện ra, dần dần biến thành rõ ràng.
Vẻ mặt lão hoảng sợ, muốn đứng dậy nhưng đã muộn rồi, Hứa Thanh hất tay áo lên, nơi đây vật đổi sao dời, không gian biến hóa, đã không phải trong thành, mà là xuất hiện trên không trung ngoài vạn dặm.
Gió mạnh từng trận và tiếng thét chói tai, chưởng quầy đứng ở nơi đó, giờ phút này tâm thân có gợn sóng vạn trượng, kinh nghi bất định, vô cùng kiêng kị nhìn qua Hứa Thanh.
Lão đã vô cùng cẩn thận, từ sau khi do thám biết đồng bạn thất bại bị chém giết, lão đã lập tức bỏ qua hành động, dùng bí pháp hình thành nhiều dấu vết phân tán ở khắp các vòng tròn khác, chân thân thì lựa chọn ẩn nấp nơi đây.
Dự định chờ xem thế nào một phen, đồng thời đợi bên trên thông báo để ra quyết định tiếp theo.
Nhưng hôm nay những dấu vết khác cũng không xuất hiện bất kỳ dấu hiệu bị đụng chạm nào, thế mà lại có người trực tiếp tìm tới chân thân của chính mình.
Việc này vốn khiến lão vô cùng cảnh giác, mà càng làm cho lão giật mình là ... thân phận của Hứa Thanh.
Tự nhiên lão đã từng gặp qua Hứa Thanh.
Đồng thời càng để cho lão hoảng sợ tột cùng là, giờ phút này đạo chủng trong cơ thể của lão đang không ngừng rung động, đồng thời xuất hiện một loại cảm giác không thuộc ve mình.
Hết thảy, giống như đều đang nói cho lão biết, đạo chủng của lão, chân chính thuộc về người toàn thân tràn ra khí tức Dị Tiên Lưu kinh khủng trước mắt, cũng chính là Vực tôn Hứa Thanh.
"Người phía sau Dị Tiên Lưu, vậy mà lại là hắn!"
Chưởng quây đáy lòng tuyệt vọng, không cần phải hỏi, trong thời gian này có thể tìm được chính mình, đáp án chỉ có một.
Vì vậy trong mắt của lão lộ ra tử ý, không chan chờ chút nào, trực tiếp cắn nát túi độc giấu sẵn trong miệng, sinh cơ dần dần hủ nát. Thân hình càng là chấn động, bộc phát cấm chế đã chuẩn bị sẵn trước đó, làm thân thể cũng bắt đầu tự toái diệt không còn dấu vết.
Đồng thời linh hồn cũng lập tức bị lửa hư vô đã gieo xuống trước thiêu đốt.
Một loạt cử động như thế, đều là thủ đoạn của tử sĩ như lão, bảo đảm không để lại bất cứ dấu vết gì.
Giờ phút này ngay lập tức làm xong, trước khi chết, vẻ tuyệt vọng trong mắt của lão tan biến, lộ ra một tia mỉa mai.
Giống như đang nói với Hứa Thanh, ngươi tìm được ta, ngươi là đầu nguồn của Dị Tiên Lưu, nhưng vậy thì lại có thể như thế nào, làm gì được nhau nài
Hứa Thanh bình tính nhìn qua một phen thao tác của tên chưởng quây trước mắt, cũng không ngăn cản mà quan sát thủ đoạn của lão, sau khi xem qua hết thẩy phương thức tự sát của đối phương, hắn mặt không cảm xúc giơ tay phải lên. Kim đồng hồ của Nhật Quỹ trong cơ thể lập tức kích thích, sau lưng hiện ra hư ảnh cực lớn gây chấn động giữa thiên địa, 130 vạn đạo hồn ti trong cơ thể hắn tràn vào, khiến cho hư ảnh này từ hư hóa thực.
Từ xa nhìn lại, như là thần lâm.
Từ lúc nửa tháng trước, Hứa Thanh đã từng thử qua ở mật thất, lấy hồn ti mô phỏng Nhật Quỹ của bản thân, có thể đánh vỡ hạn chế, hiệu dụng chi phối thời gian bảy hơi thở với thân thể kẻ địch, hắn tạm coi như đây là nửa cái hình thái thứ †Ư.
Nghịch chuyển thời không.
Chỗ tay phải Hứa Thanh chỉ, tên chưởng quầy thân vỡ hồn ảm, trong chốc lát thân thể khôi phục như lúc ban đầu, lão ngạc nhiên tại chỗ.
"Chuyện này.....'