Chương 1823: Khóa chặt đầu nguồn! (1)
Chương 1823: Khóa chặt đầu nguồn! (1)Chương 1823: Khóa chặt đầu nguồn! (1)
Chương 1823: Khóa chặt đâu nguôn! (1)
Thời gian trôi qua, cách buổi luận đạo giữa Dị Tiên Lưu và Dung Thần Lưu đã từng ước định chỉ còn một ngày.
Trong khoảng thời gian này, Hoàng Đô của nhân tộc nhìn như bình tĩnh, nhưng trên thực tế, theo Quận Trưởng của Thiên Chiêu Quận đưa khối đạo chủng làm bằng chứng tới, một trận phong bạo sắp phủ xuống nơi đây.
Vì vậy, trong khoảnh khắc bình tĩnh trước cơn bão, bầu không khí của Hoàng Đô có chút hỗn loạn bất định, khó có thể nắm lấy.
Tất cả mọi người đều đang chờ xem thế nào.
Chờ xem Nhân Hoàng làm gì, xem Dị Tiên Lưu ra sao.
Mặc kệ ở trong hay ở ngoài Thái Học, Dị Tiên Lưu đều đứng trong trung tâm phong bạo, càng bởi vì tòa tháp trắng bị phong ấn, cho nên tràng cảnh náo nhiệt lúc trước tựa như phù dung sớm nở tối tàn, lại trở về với bộ dáng xưa kia.
Gần đây, những người tu hành công pháp Dị Tiên Lưu cũng đều cảm thấy dày vò, không dám để lộ thân phận của mình.
Nhìn từ mặt ngoài, thế lực khắp nơi tựa như đều đang chờ đợi một đạo pháp chỉ của Nhân Hoàng.
Có thể tưởng tượng, một khắc đạo pháp chỉ này truyên xuống, Dị Tiên Lưu rất có khả năng sẽ rớt xuống nghìn trượng, quay về thế suy tàn, thậm chí còn không bằng ngày trước.
Ít nhất, lúc trước suy tàn còn có thể nói là do thời đại đào thải, nhưng nếu như bây giờ liên quan đến việc rút hồn mấy trăm vạn nhân tộc để tu hành, lại còn bị đặt trên mặt bàn, bị toàn bộ nhân tộc chú ý.
Như vậy, đây là tội lớn trong nhân tộc.
Nhất là, hình như chứng cứ vô cùng xác thực.
Cho đến một khắc tới ngày ước định so đấu giữa Dung Thần Lưu và Dị Tiên Lưu, pháp chỉ của Nhân Hoàng mà vạn chúng chờ đợi, rốt cuộc đã được truyền ra từ trong hoàng cung.
"Tạm giải phong ấn tháp trắng của Dị Tiên Lưu, đồng ý luận đạo tự chứng minh cùng Dung Thần Lưu!"
Đạo pháp chỉ này, để cho rất nhiều người ngoài ý muốn, đồng thời cũng nằm trong dự liệu của rất nhiều người.
Dị Tiên Lưu, đã tôn tại năm tháng lâu đời, thời gian Thái Học thành lập chính là số tuổi của lưu phái này, mà từ xưa đến nay, tu sĩ nhân tộc tu hành phương pháp của Dị Tiên Lưu cũng rất đông đảo.
Mặc dù hậu kỳ suy tàn, nhưng trong năm tháng dài dằng dặc, từ sớm Dị Tiên Lưu đã tồn tại ngàn vạn liên quan cùng thế lực nhân tộc khắp nơi, cũng có được hương hỏa mà rất nhiều người ngoài không biết được. Có thể tưởng tượng, đạo pháp chỉ này vừa truyền ra, nhất định ẩn chứa nhiều phương đánh cờ, nhưng đây là sự tình dưới mặt bàn, chỉ người không tâm thường mới có thể biết được.
Tóm lại, hương hỏa mà Dị Tiên Lưu tích lũy từ lúc thành lập đến nay, cuối cùng đã đổi được một cơ hội vào thời khắc mấu chốt này.
Một cơ hội chứng minh bản thân trong sạch.
Vì vậy, một ngày trước khi luận đạo, vào lúc hoàng hôn, bên trong Thái Học, đại môn của tòa tháp trắng Dị Tiên Lưu chậm rãi đẩy ra, cuối cùng phái chủ bị nhốt bên trong đã được tháo bỏ niêm phong, thân ảnh xuất hiện ở trước cửa.
Nửa tháng, giờ phút này rõ ràng ánh mắt của lão càng tang thương hơn một chút, lão đứng ở đó, im lặng nhìn qua con đường trong Thái Học.
Mà học sinh bên trong Thái Học chú ý tới một màn này, cũng đều lựa chọn đứng xa xa nhìn xem, vẻ mặt mỗi người phức tạp, có chán ghét cùng cảm khái, cũng có phẫn nộ và do dự.
Đủ loại suy nghĩ, mỗi người khác nhau.
Hồi lâu, phái chủ xoay người, ngồi trên hành lang trong tháp trắng, lặng lẽ chờ đợi.
Thời gian dần trôi qua, không có bất kỳ học sinh Dị Tiên Lưu nào xuất hiện.
Ánh mắt của phái chủ cũng chầm chậm ảm đạm, duy chỉ có trong chỗ sâu, ẩn giấu một ngọn lửa không cam lòng đang không ngừng thiêu đốt.
Cùng lúc đó bên ngoài Thái Học, hoàng hôn trôi qua, đêm tối phủ xuống, gió lạnh gào thét lướt qua đại địa, như ngâm, như khóc, như tố.
Nó từ phương xa thổi tới tường thành cổ xưa, ý đồ hất bay đám bụi bặm bị từng mảnh tuyết bao phủ, nhưng cuối cùng chỉ có thể dấy lên hàn ý, tản ra trong suy nghĩ của người trong Hoàng Đô. Như một thi nhân cổ xưa dùng câu thơ bi thương kể lại lịch sử của thiên địa, lại như một người vô tình đứng xem bên ngoài, lặng lẽ ghi chép hưng suy của thế gian.
Mà giờ khắc này, trong đêm khuya gió lạnh, một thân ảnh như mực, dung nhập vào trong câu thơ, tàn ảnh mơ hồ được gió quấn vòng quanh, bay nhanh tới gan chỗ nhà dân nằm cách phủ đệ của Đại hoàng tử không xa.
Đêm tối che giấu thân ảnh, gió lạnh ẩn nấp khí tức, hết thảy mọi thứ khiến cho thân ảnh đó trong lúc im hơi lặng tiếng, đã xuất hiện ở trong sân của căn nhà dân nọ.
Chính là Hứa Thanh chạy ve Hoàng Đô.
Hắn đứng ở trong sân, cảm giác bốn phía.
Người mặc hắc bào ẩn tàng Chân Lý Chi Ngôn trong linh hồn, tuy bị Hứa Thanh dùng Thần Thuật thấy được một góc nhân sinh, nhưng bên trong một góc đó, chỉ có cảnh tế đàn cùng với đối phương cúng bái.
Về phần bộ dáng, hắn không cách nào thấy.
Hắn chỉ biết chắc chắn đối phương là người của Chân Lý Chi Ngôn, mà thông qua hắn xem xét hai tên học sinh Dị Tiên Lưu nọ, phía sau chuyện này ngoại trừ Chân Lý Chi Ngôn ra, còn có người thuê sai khiến.
Đương nhiên, cũng có thể hai chữ người thuê chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí.
"Còn nữa, trong lúc ta dùng hồn ti gián tiếp dung nhập người mặc hắc bào nọ, không chỉ dị chất ẩn giấu trong thần niệm truyền tới cho ta cảm giác quen thuộc, ngay cả tiếng hừ lạnh của đối phương cũng đồng dạng để cho ta có cảm thấy quen, hắn nheo mắt lại, đẩy cửa phòng ra bước vào bên trong.
Bên trong là một mảnh đen nhánh.
Nhưng trong mắt hắn, hết thảy đều rõ ràng.
Bên trong phòng rất đơn sơ, một chiếc giường gỗ, một chiếc bàn và một chiếc ghế.
Trên mặt bàn, đặt một ngọn đèn dầu đã tắt.
Ngóng nhìn qua mọi thứ, Hứa Thanh nhắm nghiền hai mắt, sau khi kết hợp sưu hồn cùng với Thân Thuật, hắn đã tập trung vào căn phòng này, hiện giờ trong lúc nhắm mắt, hắn tựa như đã trở về nơi đây một tháng trước.
Người mặc hắc bào ngồi ở bên đó, ba đệ tử Dị Tiên Lưu đứng đối diện lão.
Lão vừa sờ lửa của ngọn đèn, vừa truyền ra giọng nói vang vọng.
Không có ai nhìn thấy bộ dáng của lão.