Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1640 - Chương 1822: Manh Mối Bất Ngờ (2)

Chương 1822: Manh mối bất ngờ (2) Chương 1822: Manh mối bất ngờ (2)Chương 1822: Manh mối bất ngờ (2)

Chương 1822: Manh mối bất ngờ (2)

"Tình huống như thế nào?"

Hô hấp của người mặc áo bào tro trở lên dồn dập, gã dùng hết sức lực vùng vẫy trong quá trình rơi xuống, mãi cho đến khi thân thể oanh một tiếng đập vào trên mặt đất, gã phun ra một ngụm máu tươi, khôi phục một tia hành động.

Gã lập tức nhảy lên, vừa muốn bỏ chạy, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thân thể của gã trực tiếp cứng ngắc.

Cái bóng dưới chân gã mọc ra một con mắt màu đỏ, lộ ra vẻ tà ác.

"Tìm được... ngươi rồi... ."

Trong động quật, Hứa Thanh thu hồi tầm nhìn khỏi sợi tơ bổn mạng của người trước mắt, không để ý tới nữa, nếu như đã bắt được bản thể, vậy thì hắn cũng dự định nếm thử một một số thứ.

Coi như là thất bại, cũng không ảnh hưởng tới thu hoạch mình đã nhận được, nếu như là có thể thu được một chút manh mối từ trong đó, vậy sẽ giúp cho chuyện này càng trở lên rõ ràng hơn.

Vì vậy, Hứa Thanh nhìn tới cảnh tượng quá khứ được đặt ở một bên.

Trọng điểm chú ý của hắn, chính là người mặc hắc bào đang sờ tới ngọn đèn trước mặt.

Hứa Thanh tập trung vào người này, ánh sáng của Tử Nguyệt phía sau phóng đại.

Trong nháy mắt tiếp theo, tất cả sợi tơ huyết sắc ngoài thân thể của hắn lao thẳng đến người mặc hắc bào trong tấm hình, nháy mắt xuyên thấu, dung nhập vào trong đó.

Lấy quá khứ, xác minh tương lai.

Vào thời khắc này, lực lượng Thần Linh cơ bản là không gì không làm được, chỉ cân tồn tại trong trí nhớ, vậy sẽ bị phương thức đó gián tiếp ảnh hưởng.

Trong chốc lát, người mặc hắc bào bỗng nhiên run ray nguyên bản từ trạng thái hư ảo thì bây giờ rõ ràng có dấu hiệu muốn trở thành chân thật, trong quá trình đó, Hứa Thanh thông qua ảnh hưởng của mình, thấy được bộ phận nhân sinh của người mặc hắc bào.

Cho đến khi hắn thấy được đối phương đứng ở trên một cái tế đàn, vẻ kỳ vọng cúng bái về phía bầu trời, nhưng Hứa Thanh không nhìn thấy rõ bên trên.

Vì vậy hắn gia tăng Thân Nguyên, muốn xem xét cấp độ càng sâu hơn, nhưng vào lúc này trong cơ thể của người mặc hắc bào, một cỗ ý niệm che giấu hình như phát hiện kí chủ đang bị ảnh hưởng, vì vậy đã thức tỉnh từ trong ngủ say.

Ngay sau đó, một tiếng hừ lạnh cực kỳ đột ngột, truyền ra từ thân thể của người mặc hắc bào trong tấm hình, trực tiếp đánh vào bên trong tâm thân của Hứa Thanh, hóa thành một mảnh lực lượng dị chất bộc phát trong cơ thể Hứa Thanh.

Cái mảnh lực lượng dị chất này lăng không hiện ra, càng tạo thành cảnh tượng hư ảo.

Trong cảnh tượng, mây máu chảy xuôi, vô tận tiếng kêu rên, dị chất bốc lên, thiên địa u ám.

Dùng cái này để trấn áp hắn.

Nếu như đổi thành tu sĩ khác, giờ khắc này nhất định bị ảnh hưởng, nhưng hiện giờ Hứa Thanh đang trong hình thái Thần Linh, theo Thân Nguyên khuếch tán, hắn trực tiếp hình thành hư ảnh Tử Nguyệt trong tâm thần, trấn áp ngược lại.

Theo tiếng nổ vang, Hứa Thanh trong hình thái Thần Linh hơi nhoáng một cái, lùi lại ba bước.

Bên trong tâm thần, dị chất và cảnh tượng do tiếng hừ lạnh biến thành cũng cùng lúc tiêu tán, nhưng uy áp của đối phương không hề tâm thường, mặc dù không cách nào làm gì Hứa Thanh, nhưng lại tạo thành ảnh hưởng với nơi đây.

Trong chốc lát, cảnh tưởng quá khứ được dùng làm đầu nguồn tan vỡ sụp đổ, về phần cỗ phân thân đang kêu rên thảm thiết, cũng là toàn thân chấn động, hóa thành máu loãng, thân thể và núi mồ tương tự sụp xuống.

Trong một mảnh loạn thạch và hài cốt, Hứa Thanh đứng ở nơi đó, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm trên cao, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng.

"Đám dị chất xuất hiện từ tiếng hừ lạnh, ta rất quen thuộc."

"Cảnh tượng do mảnh dị chất hình thành cũng không xa lạ với ta.'

"Hiện giờ cuối cùng ta đã biết, thứ mà người mặc hắc bào cúng bái trên bầu trời, là cái gì.'

"Dị chất, đến từ tàn diện Thần Linh, cảnh tượng, cũng là một màn tàn diện Thần Linh mở mắt nhìn xuống thế gian, thứ mà người mặc hắc bào cúng bái, chính là thằng chó đẻ tàn diện Thần Linh trên bầu trời!"

Đáy lòng của Hứa Thanh vô cùng lạnh lùng.

Khi còn ở Nam Hoàng Châu hắn đã biết tới một tổ chức, bọn họ cúng bái tàn diện Thần Linh, sùng bái tàn diện Thần Linh, càng tự xưng là tín đồ.

Sau khi đến Hoàng Đô đại vực của nhân tộc, hắn đã được nghe kể rõ về giáo lí của đối phương, ngoại trừ thờ phụng tàn diện Thân Linh ra, càng là không ngừng tìm kiếm cái gọi là Thần tử.

Sau khi tìm được, bọn họ sẽ xâu xé thôn phệ Thần tử, dùng loại phương thức đó để bọn họ càng tiếp cận Thần mà bọn họ thờ phụng hơn.

Đồng thời hắn cũng thông qua An Hải công chúa giới thiệu, biết được tổ chức đó không chỉ là một trong mười thế lực siêu cấp của nhân tộc, trong những tộc quần khác cũng đều là như vậy.

Nó trải rộng khắp đại lục Vọng Cổ, hầu như trong mỗi tộc quần đều có giáo chúng.

“Chân Lý Chi Ngôn Hứa Thanh thì thào, thân thể chậm rãi biến hóa, hình thái Thần Linh tâng thứ ba dần dần tiêu tán, bốn phía lờ mờ cùng với thế giới cải biến cũng nhanh chóng mơ hồ, cho đến cuối cùng khi bản thể Hứa Thanh hiện ra, hết thảy đều khôi phục lại như thường.

Chỉ có loạn thạch dưới chân chứng minh cho một màn lúc trước hoàn toàn chính xác đã xuất hiện.

Cộng thêm tóc của hắn xuất hiện màu tím, hình như hiện ra hình thái Thần Linh tầng thứ ba, đã tạo thành một chút ảnh hưởng đối với hắn.

Cũng chính là ở thời điểm này, xa xa truyền đến tiếng rít, thân ảnh người áo bào tro nhanh chóng bay đến, sau khi đi tới sau lưng Hứa Thanh, biểu cảm của gã cuồng nhiệt, trên mặt lộ ra vẻ thành kính, nhưng trong mắt lại là vẻ hoảng sợ trước đó chưa từng có, quỳ bái với Hứa Thanh, lớn tiếng mở miệng.

"Vấn an chủ nhân, ta có một câu đã muốn nói cùng ngài từ rất sớm, hôm nay mượn nhờ cỗ thân thể này để biểu đạt ra chân tâm của chính mình, chủ nhân, ngài là một vị chủ nhân làm cho người ta kính ngưỡng, một vị chủ nhân tràn đầy trí tuệ, trí tuệ cùng với tài năng của ngài khiến cho tiểu nhân cảm thấy rất tín nhiệm và đáng tin, dưới sự lãnh đạo của chủ nhân, ta không ngừng phát triển và tiến bộ, cảm thấy an tâm, thư thái, yên lòng."

Tiểu Ảnh lớn tiếng mở miệng, biểu cảm chân thành tha thiết, chỉ là ánh mắt không thuộc ve nó lại càng lúc càng hoảng sợ.

Trong đêm tối Hứa Thanh đứng ở phía trước, tóc dài màu tím nhạt bay phấp phới theo gió.

Thân ảnh áo bào tro quỳ sau lưng cuồng nhiệt lễ bái.

"Đi thôi, quay về Hoàng Đô."

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, cất bước tiến về phía trước, đi xa trong đêm.
Bình Luận (0)
Comment