Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1639 - Chương 1821: Manh Mối Bất Ngờ (1)

Chương 1821: Manh mối bất ngờ (1) Chương 1821: Manh mối bất ngờ (1)Chương 1821: Manh mối bất ngờ (1)

Chương 1821: Manh mối bất ngờ (1)

Tiếng này vừa ra, thiên địa trong sơn mạch lập tức trở nên lờ mờ.

So sánh cùng với màn trời bốn phía, nơi đây tựa như đã hóa thành cấm địa, khắc nghiệt với vật sống, khiến cho chúng sinh nằm rạp xuống, hết thảy cỏ cây đều héo rũ, toàn bộ chim thú nhao nhao dị hoá.

Mà biên giới của mảnh lờ mờ đó vẫn còn đang lan tràn, xâm nhập vê bát phương.

Những nơi đi qua, bộ dáng thế giới cải biến, giống như vén lên một tầng vải mỏng hư ảo, lộ ra bản chất ở bên trong.

Từng nấm mồ nhấp nhô, vô số cỗ hài cốt không biết mục nát bao nhiêu năm, hợp thành thế giới trong mắt của Hứa Thanh.

Giờ phút này, hắn đang đứng bên trong một cái đầu lâu thật lớn, toàn thân tràn ra khí tức kinh khủng, tóc tím phiêu động ở sau lưng, tơ máu tung bay khắp bốn phía, hắn giơ tay phải lên, cách không chụp lấy người nọ, thân thể xuất hiện vặn vẹo.

Từng trận lẩm bẩm đến từ hư vô vang vọng trong thiên địa, trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời nổ vang, đại địa chấn động.

Người bị thương nặng hôn mê nọ cũng bị một màn này kích thích miễn cưỡng mở mắt ra, một khắc thấy Hứa Thanh, đầu tiên trong mắt của gã hiện lên vẻ mờ mịt, sau đó hoảng sợ, cuối cùng là kinh hoảng tột cùng.

Hình như gã muốn nói gì đó, nhưng không cách nào mở to miệng, duy chỉ có tiếng kêu thảm thiết khó hình dung, theo dị chất xâm nhập, theo mắt thấy Thần Linh, vang vọng ngập trời.

Nhưng nếu so sánh cùng người đồng bạn mấy ngày trước, rõ ràng gã càng được đặc ân hơn. Bởi vì tiếng kêu thảm thiết của gã không phải một đạo, mà là vô số đạo.

Vào thời khắc này, thân thể của gã xuất hiện vô số hư ảnh trùng lặp, dường như đã trở thành một quyển sách.

Mỗi một trang sách chính là một thân ảnh của gã, đại biểu quá khứ cùng với tương lai vô hạn khả năng của gã.

Từng phần nhìn như khác biệt, nhưng đồng dạng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Âm thanh thê lương bao gồm cả quá khứ và hiện tại cùng tương lai, tự nhiên càng kinh người hơn so với người đồng bạn nọ.

Mà Hứa Thanh trong hình thái Thần Linh, ánh mắt bình tĩnh, giờ phút này Thần Tính trên người của hắn tăng vọt, nhưng bởi vì nguyên nhân hồn ti cho nên nhân tính cũng không hề tiêu tán, ở vào một loại trạng thái tương đối ổn định.

Trạng thái đó giúp cho hắn dễ dàng dùng Thần Tính dựa theo ý chí của nhân tính, đưa ra nhiều lựa chọn. Ví dụ như dưới mắt, từ trên người Hứa Thanh lan tràn ra vô số tơ máu, lập tức trôi nổi về phía trước, đâm tới trên người kêu thảm thiết nọ, như là xúc tu nhẹ nhàng lật qua lật lại quá khứ của đối phương.

Từng bức tranh rõ ràng chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, hắn cũng nhìn thấy người đồng bạn đã chết của đối phương.

Đây chẳng phải là sưu hồn, mà càng thêm trực tiếp hơn so với sưu hồn, bởi vì đây là năng lực của Thần Linh.

Thông qua quá khứ của gã, Hứa Thanh thấy được trọn vẹn cả đời của đối phương, đối phương cũng tương tự cùng đồng bạn của mình, đều là linh hồn trời sinh có thiếu sót.

Hình như tổ chức thần bí nọ rất thích thu nạp loại người này.

Nhưng hiển nhiên thiên phú gã của cao hơn so với đồng bạn, bất luận là tu vi hay là pháp thuật đều có chỗ xuất chúng.

Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua, tiếp tục xem xét, thấy được cảnh tượng mà mình muốn tìm.

Vị trí của tòa nhà dân nọ, cùng với bàn tay sờ ngọn đèn của người mặc hắc bào.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, ngưng mắt nhìn bức họa này, sợi tơ huyết sắc trước người tới gần, cứng rắn kéo cảnh tượng trong quá khứ từ trên thân người nọ ra ngoài, đơn độc trôi lơ lửng ở phía trước Hứa Thanh.

Hắn quét mắt nhìn qua người mặc hắc bào trong tấm hình, không hành động thiếu suy nghĩ, tạm đặt nó qua một bên.

Sau đó quay đầu nhìn tên tu sĩ đang kêu thảm thiết, mở to miệng thổi ra một hơi.

Một đám sương mù màu tím bay ra, cuồn cuộn bao trùm tới trên người đối phương, tiếp theo trên đỉnh đầu đối phương huyễn hóa ra từng sợi tơ, lan tràn tới hư vô bát phương. Đó là toàn bộ những người tồn tại trong trí nhớ của gã.

Trong đó có một sợi tơ nằm ở giữa, đó là sợi tơ bổn mạng của gã.

Phương hướng lan tràn của nó... chỉ về phía bắc, cách nơi này không quá xa.

"Quả nhiên là phân thân."

Hứa Thanh mở miệng giọng khàn khàn, khẽ gẩy một cái, sợi tơ bổn mạng đó lập tức lay động kịch liệt, bản thể kết nối trong tối tăm của gã trực tiếp bị ảnh hưởng.

Mà bên chỗ Ảnh Tử cũng căn cứ theo manh mối này để điều chỉnh phương hướng, thu nạp thân hình khuếch tán rồi hóa thành một đường thẳng tắp, lấy loại phương thức đó giúp cho tốc độ cùng với chiêu dài của bản thân nó trở lên càng lớn hơn, lập tức lao qua.

Cùng lúc đó, vị trí cách Hứa Thanh gần ngàn dặm, một người tu sĩ trung niên mặc trường bào màu tro đang bay nhanh về phía trước, tướng mạo người này bình thường, không có chỗ nào đặc biệt, nếu như đứng trong đám người, rất dễ dàng bị bỏ qua.

Hai mắt càng là rất nhỏ, khiến cho ánh sáng âm u thi thoảng lộ ra trong mắt đối phương được che giấu kỹ càng.

Giờ phút này, gã vừa bay nhanh vừa phân tích sắp xếp của mình, mặc dù từ trên trình độ nhất định, sự bố trí của gã gân như là hoàn mỹ, nhưng gã biết mình không thể coi thường bất kỳ ai, cho nên khả năng bị nhìn ra sơ hở vẫn phải có.

"Nhưng mà, đó cũng là chuyện sau đó rồi."

Người mặc áo bào tro thì thào trong lòng, tăng tốc muốn đi tới những quận khác của vực này, chuẩn bị thông qua truyền tống trận của dị tộc để rời khỏi, nhờ đó che giấu bản thân, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của tổ chức.

Nhưng vào lúc này, tâm thần của gã bỗng nhiên run lên, thế giới trước mắt có chút mông lung, dường như thiên địa đều đang lắc lư, linh hồn truyên đến cảm giác run rẩy vì hoảng sợ.

Ngay sau đó, một giọng nói trực tiếp vang vọng trong linh hồn của gã.

"Quả nhiên là phân thân."

Những lời đó khiến thần sắc người mặc áo bào tro đại biến, nhưng ngay khi gã vừa muốn có hành động, một cỗ ràng buộc đến từ bên trong linh hồn, bao phủ toàn thân, khiến cho thân thể của gã cứng đờ, trực tiếp rơi từ trên không trung xuống đại địa.

Gã sợ hãi đến mức tận cùng, có lòng phản kích, nhưng bốn phía không có bất luận thân ảnh nào của địch nhân.

Nhưng hết lân này tới lần khác, giọng nói trong đầu của gã lại vô cùng rõ ràng, ràng buộc đến từ đó cũng đang bộc phát.
Bình Luận (0)
Comment