Chương 1825: Thái Học luận đạo (1)
Chương 1825: Thái Học luận đạo (1)Chương 1825: Thái Học luận đạo (1)
Chương 1825: Thái Học luận đạo q)
Bên trong phòng, theo người mặc hắc bào rời đi, xung quanh lại trở về yên tĩnh.
Hứa Thanh cầm lấy ngọc giản trên bàn, dung nhập thần niệm rồi chậm rãi xem xét, sau một lúc lâu trong mắt của hắn nổi lên hàn ý nông đậm, ngẩng đầu nhìn qua đêm tối bên ngoài cửa sổ, lúc này rét lạnh cũng đã thấm vào trong trời đêm, trở thành một cây bút.
Lại lấy gió đêm làm bút vẽ, lấy yên tĩnh làm vận, lấy vũ trụ vô tận làm giấy, lấy tinh quang cùng ánh trăng làm mực, vẽ ra một bức họa quyển tảng sáng trước bình minh.
Thân ảnh của Hứa Thanh dân dân mơ hồ ngoài bức họa quyển, cuối cùng tan biến không thấy tung tích.
Lúc xuất hiện lại, hắn đã đi tới con đường bên trong bức tranh, cất bước đi xa, tiến về phía Thái Học. Hắn nghe nói, trận luận đạo giữa Di Tiên Lưu và Dung Thần Lưu vẫn tiến hành bình thường, mà tối nay, tháp trắng của Dị Tiên Lưu đã được cởi bỏ niêm phong.
Giờ phút này theo hắn đi về phía trước, phía sau của hắn, ánh rạng đông chậm rãi vạch phá màn đêm đen nhánh, một đạo ánh sáng xé rách bóng tối, mang đến hy vọng mới cho thiên địa.
Hình như hết thảy đều đang thức tỉnh, tất cả lần nữa bắt đầu lại.
Cũng như tòa tháp trắng của Dị Tiên Lưu bên trong Thái Học lúc này.
Trong tháp trắng, phái chủ của Dị Tiên Lưu một thân một mình, lang lặng ngồi đó cả một đêm.
Lão nhìn qua màn đen dần dần nhạt đi bên ngoài, nhìn qua ánh nắng ban mai chiếu xuống, nhìn qua. . . . . Một thân ảnh hiện ra trong đó.
Thân ảnh ấy giãm lên ánh nắng ban mai, từng bước một, đi vào bên trong tháp trắng.
"Phái chủ."
Hứa Thanh khom người, nhẹ giọng mở miệng.
Ánh mắt của phái chủ Dị Tiên Lưu nhìn tới thân ảnh với ánh mặt trời chiếu lên lưng, lão nhớ kỹ người đệ tử này, cũng nhớ rõ lúc đối phương gia nhập Dị Tiên Lưu, khi đó Dị Tiên Lưu còn trong giai đoạn suy tàn.
Càng nhớ người đệ tử này từng để cho lão cảm thấy rất có tư chất, nhưng cuối cùng theo Dị Tiên Lưu khôi phục và lớn mạnh, người có tư chất càng ngày càng nhiều, tự nhiên đối phương cũng mất đi sự chú ý của mình.
Nhưng lão không ngờ sau khi Dị Tiên Lưu được cởi bỏ niêm phong, hắn. .. Lại là người đầu tiên, cũng có lẽ là một người duy nhất đến đây.
Trong lúc thổn thức cùng cảm khái, hóa thành phức tạp lan tràn trong đáy lòng của lão, Hứa Thanh đi về phía giá để ngọc giản bên cạnh.
Hắn muốn tìm kiếm một chút ghi chép về Dung Thần Lưu trong này, đối với lưu phái lý niệm hoàn toàn không hợp cùng mình, tất nhiên Dị Tiên Lưu có rất nhiều ghi chép.
Nhất là lúc trước mặc dù tiểu báo phần lớn là bịa đặt, tin đồn thất thiệt, nhưng ít nhiều bên trong cũng ẩn giấu một chút đầu nguồn.
Hứa Thanh dự định xem xét cẩn thận toàn diện lại một chút, dùng điều này để xác minh phán đoán của mình, đồng thời an bài phương pháp hành động tiếp theo.
Trong lòng của hắn, Thất hoàng tử đã là người chết, mà mục đích của hắn cũng không chỉ có riêng một mình Thất hoàng tử.
"Bạch Tiêu Trác.....'
Hứa Thanh thì thào trong lòng, đi tới bên cạnh giá đặt ngọc giản, bắt đầu tìm kiếm. Nhìn qua Hứa Thanh, phái chủ Dị Tiên Lưu muốn nói lại thôi, cho đến một lát sau lão than nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng.
"Huyền Lôi Tử, khả năng sau ngày hôm nay sẽ không còn Dị Tiên Lưu nữa rồi, ngươi có thể tự hủy bỏ thân phận đệ tử hạch tâm của mình, cũng có thể đào đạo chủng ra, để tránh ảnh hưởng tới triển vọng tương lai."
Nói xong, lão cam ra một quả ngọc giản, đặt ở một bên.
Đây là bằng chứng giải trừ thân phận đệ tử hạch tâm.
Làm xong những thứ này, lão đứng lên rời khỏi ghế ngồi, từng bước đi ra ngoài tháp.
Sáng sớm đã đến, thời gian luận đạo cũng tới rồi.
Nhìn chân trời phía xa, trong lòng của phái chủ Dị Tiên Lưu có chút thê lương.
Lão không biết liệu vị tiền bối thần bí nọ có xuất hiện hay không, cũng không biết vận mệnh tiếp theo của Di Tiên Lưu sẽ đi lên con đường nào.
Nhưng bất luận ra sao, lão cũng là phái chủ của Dị Tiên Lưu thế hệ này.
Vì vậy, trong mắt của lão dần dần lộ ra ánh sáng cố chấp.
"Mặc kệ như thế nào, coi như là kết thúc, cũng không thể làm mất danh tiếng của Dị Tiên Lưul"
Sau khi suy nghĩ trong đầu như vậy, bước chân của phái chủ Dị Tiên Lưu càng kiên định hơn, tiến về phía đạo đàn của Thái Học.
Bên trong tháp trắng, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn qua bóng lưng của phái chủ Dị Tiên Lưu, sau đó quay đầu tiếp tục xem xét ngọc giản, cho đến khi xa xa truyền đến tiếng chuông vang, học sinh bên ngoài như nước thủy triêu, giọng nói nghị luận cũng dần trở lên xôn xao, lúc này Hứa Thanh mới bỏ ngọc giản xuống.
Hắn đã tìm được đáp án mình mong muốn, vì vậy đi ra khỏi tháp trắng, dung nhap vao trong dam nguoi chat choi ben ngoài.
Nguyên bản một màn luận đạo giữa Dị Tiên Lưu và Dung Thần Lưu đã rất được chú ý, hôm nay Dị Tiên Lưu còn gặp phải hạo kiếp, khiến cho trận luận đạo này càng được quan tâm cao hơn nữa.
Nhất là. .. .. Nhân Hoàng đặc biệt cho phép, để luận đạo cứ thế tiến hành.
Kể từ đó, trận luận đạo này không chỉ thu hút ánh mắt đến từ học sinh Thái Học, ngay cả thế lực khắp nơi bên ngoài Hoàng Đô, vào ngày hôm nay, cũng đều dùng đủ loại phương pháp ngóng nhìn tới trong Thái Học.
Mà bên trong Thái Học, nơi luận đạo chỉ có một chỗ.
Chính là đạo đàn duy nhất ở trung tâm Thái Học.
Phạm vi nơi đây rất lớn, đủ để dung nạp mấy chục vạn người, vào rất nhiều năm trước, chỗ này đã từng tổ chức rất nhiều trận luận đạo cỡ lớn, mỗi một lần đều tạo ra oanh động.
Giờ phút này nơi đây đông đảo học sinh, trên cơ bản thì tất cả học sinh ở Hoàng Đô đều đã đến.
Âm thanh nghị luận với nhau vang vọng, tiếng người huyên náo, mà ánh mắt của bọn họ, phần lớn đều nhìn lên không trung.
Giữa không trung, thình lình nổi lơ lửng hai tòa đạo đài bát giác cực lớn.
Một đen một trắng, phong cách cổ xưa trang nhã, giống như ngụ ý thuần khiết và cứng cỏi, mà kết cấu bát giác, cũng thành căn bản của đạo đài, tượng trưng cho điểm giao hội giữa đại địa và bầu trời.
Giờ phút này, bên trên hai tòa đạo đài cổ xưa giữa thiên địa truyền ra uy áp, càng có đạo vận lan tràn khắp bốn phương, hình thành từng mảnh hào quang.
Trên đạo đài màu đen, phái chủ Dung Thần Lưu ngồi ở bên trong, sau lưng là cao tâng Dung Thần Lưu cùng với thủ tịch, còn có cả Thất hoàng tử, mỗi người riêng phần mình đả tọa, trọn vẹn mấy trăm, khí thế như cầu vồng, đồng thời còn có càng nhiều học sinh Dung Thần Lưu cũng túm tụm ở phía dưới.
Còn trên đạo đài màu trắng đối diện, chỉ có một mình phái chủ Dị Tiên Lưu, lẻ loi trơ trọi đả tọa.
Cảm giác thê lương tự nhiên mà nổi lên.
Thế lực khắp nơi bên ngoài cũng đều nhao nhao lắc đầu, đáy lòng ít nhiêu có chút phức tạp, dẫu sao... vào nhiều năm trước, Dị Tiên Lưu chính là đệ nhất phái trong Thái Học.
Nhưng hiện giờ. . .
Tiếng thở dài vang lên trong lòng của rất nhiều người, cũng bao hàm cả học sinh Dị Tiên Lưu bốn phía bên trong Thái Học.
Bây giờ, những học sinh gia nhập Dị Tiên Lưu này, từng người chỉ có thể trâm mac.
Hứa Thanh tương tự đứng trong đám người, hắn có thể cảm giác được bầu không khí ở nơi đây, nhưng bây giờ trọng điểm của hắn là Thất hoàng tử cùng với... Phái chủ của Dung Thần Lưu trên đạo đài.
Hứa Thanh bình tính ngóng nhìn bọn họ.
Hắn không lập tức xông ra vạch trần, mà đang đợi vở kịch lớn này diễn đến thời khắc mấu chốt.