Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1646 - Chương 1828:Eal (2)

Chương 1828:Eal (2) Chương 1828:Eal (2)Chương 1828:Eal (2)

Chương 1828: Ê al (2)

Bên ngoài càng là như vậy, trong lòng của Nhân Hoàng và các Thiên Vương đồng thời xuất hiện gợn sóng.

Thật sự là toàn bộ 99 tôn Thiên Đạo Viễn Cổ của đại lục Vọng Cổ đều đã ngủ say, ngay cả khi Huyền Chiến Nhân Hoàng đăng cơ cũng chưa từng xuất hiện Thiên Đạo Viễn Cổ.

Thái Học thành lập càng là như vậy.

Nhưng hôm nay... . Chỉ một trận luận đạo, vậy mà Thiên Đạo Viễn Cổ lại xuất hiện, nhận thức Dị Tiên Lưul

Loại quy cách và đãi ngộ ấy, có thể nói là động trời, trong lòng rất nhiều người cơ bản là không thể tưởng tượng được, chấn động tột cùng.

Giờ phút này, ngay cả phái chủ của Dị Tiên Lưu cũng đều mờ mịt, ngơ ngác nhìn con mắt Viễn Cổ mở ra trên màn trời, lâm vào sững sờ, lão nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, Dị Tiên Lưu luận chính sẽ xuất hiện Thiên Đạo Viễn Cổ.

Chỉ có Hứa Thanh trong đám người, hắn nhìn tới con mắt trên bầu trời, khẽ gật đầu.

Không biết có phải nhìn thấy phụ thân của mình đã hài lòng hay không, cự nhãn trên bầu trời tràn ra một tia thân thiết, sau đó không biết con mắt đang nhìn cái gì ở bên ngoài, cuối cùng thời gian dân qua khép kín lại, tan biến khỏi màn trời.

Không người nào biết nó đang nhìn cái gì, nhưng Hứa Thanh đoán được, nhi tử Thiên Đạo đang nhìn vị phụ thân khác.

Giờ phút này, bên trong phân tông của Tỉnh Đế Cực Thượng Tông bị mất trộm đoạn thời gian trước, một đệ tử dung mạo xấu xí đang quét rác bỗng nhiên như có cảm nhận, ngẩng đầu nhìn về phía Thái Học, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ.

"Hảo nhi tử, không quên mình còn một người phụ thân nữa.” Mà bây giờ bên trong Thái Học đã hoàn toàn yên tĩnh, cho đến khi Thiên Đạo Viễn Cổ rời đi một lát mới bắt đầu có âm thanh xôn xao, sau đó là tiếng nói ngập trời dựng lên, tất cả học sinh đều sôi trào, dựa vào ngôn từ để biểu đạt hoảng sợ cùng với không cách nào tin trong nội tâm của mình ra ngoài.

"Thiên Đạo Viễn Cổ... "

"Vậy mà Dị Tiên Lưu lại được Thiên Đạo Viễn Cổ nhận thức! I"

"Đây là lần đầu tiên ta cảm thụ Thiên Đạo Viễn Cổ, loại uy áp đó, loại thiên uy kinh khủng đó..

Mà so với việc học sinh xôn xao, Phủ chủ Thái Học và cường giả của thế lực khắp nơi bên trong Hoàng Đô, ngoài chấn động trong lòng ra, bọn họ đều không hẹn mà cùng sinh ra một nghi vấn.

"Hình như trong 99 tôn Thiên Đạo Viễn Cổ, không tôn nào có mắt lam đồng tử tím... Nhất là âm thanh đó, vì sao lại mang theo cảm giác non nớt."

Nhưng mặc kệ như thế nào, khí tức Thiên Đạo Viễn Cổ vô cùng thuần khiết, không phải làm giả, thế nên nghi vấn đó chỉ có thể vùi dưới đáy lòng.

Nhân Hoàng cũng nheo mắt lại, ngóng nhìn Thái Học, ánh mắt đảo qua trên từng người học sinh, cuối cùng rơi vào trên thân Hứa Thanh.

Cùng lúc này, còn có một đạo ánh mắt đến từ trên đỉnh của Trích Tinh Lâu trong Hoàng Đô, ngóng nhìn Thái Học, ngóng nhìn màn trời.

Ánh mắt đó đến từ Quốc sư.

Gã đứng trong đỉnh các của Trích Tinh Lâu, mặc kệ gió thổi tóc dài bay múa, nhẹ giọng mở miệng.

"Đệ đệ, đây là lần thứ hai ngươi khiến cho ta cảm thấy ngoài ý định."

Bên trong Thái Học, nội tâm của Hứa Thanh rất bình tĩnh, hắn biết mình nhất định sẽ bị lộ, nhưng không sao cả, vốn dĩ hôm nay hắn cũng không định tiếp tục giấu kín nữa, vì vậy hắn ngẩng đầu nhìn lên đạo đài màu đen trên không trung, nhìn tới Thất hoàng tử sắc mặt có chút ngạc nhiên.

Mà giờ khắc này, hồng quang trên đạo đài của Dung Thần Lưu cũng đã buông lỏng một chút, tuy vẫn là cầu vồng tiếp trời như cũ, nhưng rõ ràng yếu hơn so với lúc trước.

Ngược lại là đạo đài Dị Tiên Lưu, bởi vì Thiên Đạo Viễn Cổ nhận thức, xuất hiện mức độ tăng vọt nhất định, hồng quang từ 3 trượng đạt đến 100 trượng, đây là đệ tử Dị Tiên Lưu trở vê, cũng là bộ phận học sinh lựa chọn lại.

Một màn này, cũng làm cho trận luận đạo hoàn toàn sôi trào.

Phái chủ Dị Tiên Lưu càng là hít sâu, trong mắt lộ ra tia sáng cùng tự tin trước đó chưa từng có, ngóng nhìn Dung Thần Lưu.

Phái chủ Dung Thần Lưu trâm mặc, nhưng rất nhanh truyên ra một tiếng cười khẽ.

"Mời Phủ chủ tiếp tục."

Giữa không trung, Phủ chủ của Thái Học nhắm mắt, hồi lâu sau mới mở ra, trong mắt lộ ra ngưng trọng, so với lúc bắt đầu, hứng thú của lão đối với trận luận đạo này cũng lớn hơn rất nhiều.

Lão cũng muốn nhìn thử một chút, xem sau khi luận đạo đến cuối cùng... Dị Tiên Lưu và Dung Thần Lưu, ai sẽ là người giành chiến thắng.

Không chỉ một mình lão có ý nghĩ như thế, hiện giờ toàn bộ lưu phái cùng học sinh bên trong Thái Học, còn cả thế lực khắp nơi bên ngoài, đồng dạng đều nghĩ như vậy.

Nguyên bản một trận luận đạo tùy tiện có thể phân ra thắng bại, bây giờ đã không giống nữa.

Vì vậy Phủ chủ Thái Học lần nữa truyền ra giọng nói khàn khàn tram thấp từ trong miệng.

"Khâu luận đạo thứ hai, là luận ngụy, đạo có thật giả, nhân tâm có phân biệt."

"Lão phu đưa ra ba chủ đề, Dị Tiên Lưu và Dung Thần Lưu có thể theo các chủ đề đó, luận đạo của bản thân."

"Chủ đề thứ nhất là... Tiên lộ đã đứt, làm sao đi tiếp?"

Câu hỏi vừa ra, Thái Học im lặng, vô số ánh mắt hội tụ tới đạo đài của Dị Tiên và Dung Thân.

Giờ phút này, Phái chủ của Dị Tiên Lưu ngồi khoanh chân trên đạo đài, trong mắt có ánh sáng, nghe xong cao giọng truyền ra lời nói.

"Dị Tiên Lưu chúng ta lấy hồn ti đan dệt hình ảnh Thân Tính, không ngừng lớn mạnh, sẽ thành linh của Thần, dùng linh đó làm chất dinh dưỡng, phỏng theo dị lộ nhen nhóm Thần Hỏa, thiêu đốt linh thần, tiếp tục con đường phía trước, đường này nhất niệm là Thần, nhất niệm là Tiên, đo đó được xưng là Dị Tiên."

Giọng nói của lão vô cùng hữu lực, vang vọng bát phương, rơi vào trong tai vô số học sinh, người ở bên ngoài cũng nghe thấy.

Đây là hạch tâm của Dị Tiên Lưu, cũng là lý niệm của Dị Tiên Lưu, đã từng được vô số người nhận thức, cuối cùng bởi vì tốc độ tu hành chậm chạp, nên không cách nào thực hiện.

Nhưng hôm nay không giống, Dị Tiên Lưu xuất hiện đạo chủng, đã cải biến hết thảy.

Cơ mà cũng chính vì đạo chủng, khiến cho Dị Tiên Lưu xuất hiện nguy cơ lụi tàn.

Vì vậy, trên đạo đài của Dung Thần Lưu, phái chủ Dung Thần Lưu lắc đầu, bình tĩnh mở miệng.

"Loại thuật tà túy không khác gì ánh sao, làm sao có thể tranh phát sáng cùng ánh trăng.
Bình Luận (0)
Comment