Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1647 - Chương 1829: Thay Vì Vấn Chung, Không Bằng Vấn Kiếm (1)

Chương 1829: Thay vì vấn chung, không bằng vấn kiếm (1) Chương 1829: Thay vì vấn chung, không bằng vấn kiếm (1)Chương 1829: Thay vì vấn chung, không bằng vấn kiếm (1)

Chương 1829: Thay vì vấn chung, không băng vấn kiếm (1)

"Trời đất có linh, vạn vật có Thần, sự hiện diện của Thần Linh đã là điều không thể chối bỏ, qua hàng ngàn năm hòa nhập với Vọng Cổ, đã trở thành một trong những hệ thống sức mạnh của đại lục Vọng Cổ, chúng ta nên tuân theo xu thế, coi vạn vật bị Thần Linh xâm nhập là vật liệu thần."

"Giống như đan dược, dung nhập vật liệu thần vào trong cơ thể của mình, chủ động thay thế mọi bộ phận trong cơ thể, từ đó hình thành cơ thể Thần Tính, cơ thể này thuận theo thời đại, phù hợp với hoàn cảnh, từ đó dị chất không còn là kịch độc, mà là chất dinh dưỡng để chúng ta tu luyện, giống như linh khí, Dung Thần Lưu chúng ta gọi đó là năng lực của Thần."

"Với phương pháp tu luyện ấy, nhân tộc chúng ta chắc chắn sẽ trở nên cường thịnh vô cùng, đến lúc đó, cho dù tiên lộ đã đứt, cũng không cần phải cố gắng nối lại, bởi vì chúng ta đã tìm ra đại đạo thuộc về riêng mình! Lý niệm và mục tiêu của Dung Thần Lưu chúng ta là... mọi người nhân tộc đều thành Thần!"

Giọng nói của phái chủ Dung Thần Lưu không hề kích động, nhưng hàm nghĩa trong lời nói của lão lại hóa thành phong bạo, am ầm vang vọng trong nội tâm của các học sinh Thái Học.

Đặc biệt là câu cuối cùng, mọi người đều thành Thần, câu đó khiến cho học sinh của Dung Thần Lưu nhao nhao kích động, sinh ra sự tán đồng mãnh liệt.

Đây là hạch tâm của Dung Thần Lưu, cũng là nguyên nhân mà Dung Thần Lưu lớn mạnh như bây giờ.

Giờ phút này lại do chính miệng của phái chủ Dung Thân Lưu nói ra, sức thuyết phục rất mạnh.

"Vớ vẩn!"

Phái chủ Dị Tiên cười lạnh, giọng nói khuếch tán bát phương. "Từ xưa đến nay, nhân tộc chúng ta đã từng đứng trên huy hoàng, cũng đã từng ở dưới đáy cốc, từng có nên văn minh rực rỡ, lại từng gặp phải hạo kiếp diệt vong, nhưng mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn kiên trì, vẫn là nhân tộc, vẫn giữ lại dòng máu đỏ tươi."

"Còn ngươi, luôn mở miệng nói là vì nhân tộc, nhưng con đường ngươi di lại bỏ rơi cơ thể của nhân tộc, vứt đi phẩm giá của nhân tộc, cuối cùng không biết trở thành thứ quái vật gì, thay vì nói mọi người thành Thần, không bằng nói là trở thành tay sai của Thần Linh."

"Phương pháp của ngươi là phương pháp diệt tộc, mọi người thành Thần, mọi người không còn là người."

Đối với cuộc tranh luận về tư tưởng hai phái, phái chủ Dị Tiên căn bản không sợ hãi chút nào, đây chính là lý niệm của lão, bây giờ giọng nói càng tăng thêm cao độ, cũng rất có sức thuyết phục, khiến cho những học sinh Thái Học trung lập có chút dao động. Ngay cả Hứa Thanh cũng phải nhìn kỹ chủ Dị Tiên hơn, hắn không ngờ rằng lời nói của đối phương lại sắc bén như vậy.

Ngay cả học sinh của Dung Thần Lưu cũng có một số người im lặng, nhìn về phía phái chủ Dung Thần Lưu.

Phái chủ Dung Thân Lưu không mở miệng, mà là nhìn về phía Thất Hoàng Tử bên cạnh.

Thất Hoàng Tử nhướng mày, từ từ truyền ra lời nói.

"Phương pháp của Dị Tiên Lưu quá truyền thống, bảo thủ cố chấp, ngu dốt mất linh, ôm chặt huy hoàng của ngày xưa không muốn buông tay, thù địch đối với mọi thứ mới mẻ, đặc biệt càng có thành kiến cùng Dung Thần Lưu chúng ta, nhưng trên thực tế, tâm linh của học sinh Thái Học trong sáng, bọn họ tự có phán đoán của riêng mình."

"Đây là nguyên nhân mà ta cùng với tất cả học sinh của Dung Thần Lưu, lựa chọn gia nhập vào Dung Thần Lưu." Lời này truyên ra, học sinh Dung Thần Lưu trong Thái Học đồng thời tán đồng, bọn họ là thế hệ mới, mặc dù có kính trọng đối với truyên thống cổ xưa, nhưng lại càng nhận thức sự biến hóa hơn.

Ngay cả những học trò trung lập khác cũng đều có chút cảm khái, mà thân phận của Thất hoàng tử, cũng khiến cho lời nói của gã có đủ trọng lượng, thế nên chỉ trong một thời gian ngắn, hồng quang của Dung Thần Lưu lần nữa trở lên rực rỡ.

Phái chủ Dung Thần Lưu nhìn qua phái chủ Dị Tiên Lưu, bình tĩnh mở miệng.

"Ngươi nhìn thấy không, đây chính là lý do Dị Tiên Lưu của ngươi suy tàn, thời đại đã thay đổi."

Phái chủ Dị Tiên Lưu thở dài, chỉ có thể trâm mặc.

Chủ đề thứ nhất của luận ngụy, Dị Tiên Lưu không có được bất kỳ lợi thế nào.

Một lúc lâu sau, Phủ chủ Thái Học đứng giữa không trung, nói ra chủ đề thứ hai.

"Như thế nào là tộc đạo?"

Lần này người đầu tiên mở miệng chính là thủ tịch của Dung Thần Lưu.

"Đại lục Vọng Cổ, vạn tộc như rừng, sinh linh vô số, nhân tộc chúng ta phải có trái tim bao dung vạn tộc, tâm mắt bao phủ toàn bộ Vọng Cổ, hòa nhập đạo của hàng vạn tộc, trở thành đạo của nhân tộc chúng ta, học hỏi từ mọi người, rèn luyện bản thân, lấy thừa bù thiếu, thành tựu sự nghiệp bất thế."

"Thời đại đã thay đổi, không thể đắm chìm trong quá khứ, mà nếu muốn thay đổi, thì phải thay đổi hoàn toàn, như vậy mới có thể thực sự kế thừa quá khứ, mở lối cho người sau, sửa cũ thành mới."

"Mà mọi người thành Thần có gì không tốt, chúng ta sẽ là đệ nhất tộc của Vọng Cổ, chúng ta bao dung tất cả, chúng ta hòa nhập tất cả, đến lúc đó, chúng ta thậm chí có thể tự xưng là Thần tộc, lần nữa thống nhất Vọng Cổ cũng không phải là không thể, khi đó, tàn diện Thần Linh trên bầu trời không còn mang tới thảm họa cho chúng ta nữa, mà là phúc trạch!"

"Các ngươi đã từng thử nghĩ qua chưa, sự xuất hiện của tàn diện Thần Linh đã thay đổi tất cả mọi thứ, nhưng tại sao đến bây giờ đại lục Vọng Cổ vẫn còn sinh linh tồn tại, liệu có khi nào, thật ra đây là một cơ hội, một khi chúng ta nắm bắt được, vậy thì tàn diện Thân Linh... sẽ trở thành vũ khí của chúng ta."

Những lời này vừa truyền ra, giống như là sấm sét đảo qua thiên địa, khiến cho tâm thần của tất cả học sinh chấn động.

Không thể không nói, tuy rằng trong đó có một số điều phản đạo, nhưng những lời đó dường như cũng phù hợp suy luận, có đủ đạo lý, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả học sinh Thái Học đều lâm vào trầm tư.

Thế lực kháp nơi bên ngoài có người khinh thường, cũng có người suy nghĩ. Nhân Hoàng ngóng nhìn Dung Thần Lưu, trong mắt có thâm ý.

Phái chủ Dung Thần Lưu ngẩng đầu, đối mắt cùng với Nhân Hoàng trên bầu trời, giống như lão đang mượn trận luận đạo lân này, mượn miệng của thủ tịch Dung Thần Lưu để nói ra những điều đó, nhưng người thực sự lắng nghe không phải là học trò, cũng không phải là Dị Tiên Lưu, mà là người lão đang nhìn tới bây giờ.

Hứa Thanh thấy thế, như có suy nghĩ.

Còn phái chủ Dị Tiên Lưu nghe vậy lại phẫn nộ mà cười.

"Tiểu nhi ngu ngốc, ngươi nghĩ rằng tộc đạo, chỉ là đơn giản là đạo của một tộc sao?"

"Căn bản không phải!"

"Cái gọi là tộc đạo, là linh hồn của một tộc, là truyền thừa của một tộc, là lý niệm của một tộc, là văn minh và ý chí của một tộc, tất cả hòa hợp cùng một chỗ tạo thành." Nói đến đây, chủ nhân Dị Tiên Lưu không quan tâm nhiều nữa rồi, lão đứng dậy, giơ tay chỉ về phía Nhân Hoàng trên trời, ánh mắt nhìn xuống học sinh dưới đất, hét lên một tiếng.

"Các ngươi nói cho ta biết, Huyền Chiến Nhân Hoàng, tại sao gọi là Nhân Hoàng?”

"Năm đó, Huyền U Cổ Hoàng, là Hoàng của vạn tộc, nhưng trong danh hiệu của ngài, tại sao cũng có hai chữ Nhân Hoàng?”

"Bởi vì chúng ta là nhân tộc!"

"Mặc kệ thời cổ hay tương lai, chúng ta đều là nhân tộc, đây là linh hồn, đây là truyền thừa, đây là lý niệm và văn minh, cũng là ý chí cùng truyền thống."

"Mà tàn diện Thần Linh trên bầu trời, đã mang đến cho nhân tộc chúng ta vô tận khổ nạn, là kẻ thù suốt đời của chúng ta, nếu như thỏa hiệp, vậy làm sao đối mặt với những tộc nhân đã chết vì dị hóa trong những năm qua." "Đây không phải là chính đạo, đây là phản đạo!"

Trong ngữ khí của phái chủ Dị Tiên Lưu lộ ra cảm giác vô cùng đau đớn, giọng nói lan truyên trong Thái Học, khiến cho đáy lòng học sinh xuất hiện gợn sóng, đặc biệt là hai câu hỏi về Nhân Hoàng, càng làm người ta không thể không suy ngẫm sâu sắc.

Cả Thái Học, trở nên yên tính hơn nhiều.

Nhân Hoàng nhắm nghiền hai mắt.

Phái chủ Dung Thần Lưu nhăn mày, nhìn tới trên người phái chủ Dị Tiên Lưu, một lần nữa cảm nhận được chỗ khó chơi của tiểu nhân vật mà mình vốn không để vào mắt này.

Sau một thời gian dài, Phủ chủ Thái Học trên không trung đã đưa ra câu hỏi thứ ba.

"Như thế nào là chính đạo?"
Bình Luận (0)
Comment