Chương 1830: Thay vì vấn chung, không bằng vấn kiếm (2)
Chương 1830: Thay vì vấn chung, không bằng vấn kiếm (2)Chương 1830: Thay vì vấn chung, không bằng vấn kiếm (2)
Chương 1830: Thay vì vấn chung, không băng vấn kiếm (2)
Bên phía Dung Thần Lưu vừa mới có người muốn mở miệng, nhưng phái chủ Dung Thần Lưu đã giơ tay lên, lão ta nhìn tới phái chủ Dị Tiên Lưu, truyền ra giọng nói bình tĩnh.
"Chính đạo, là đạo chính thống cũng là đạo chính nghĩa."
"Dung Thần Lưu chúng ta không thẹn với trời, không thẹn với nhân tộc, mặc dù dung nhập với vật liệu thân, nhưng tuân thủ chính đạo, còn Dị Tiên Lưu các ngươi tàn nhẫn ác độc, giết hại đồng loại, hút hồn tu luyện, mọi người đều biết điều này.'
"Lúc trước ngươi nói rất nhiêu, câu nào cũng nhắc tới nhân tộc, mỗi từ đều nói về nhân hồn, bây giờ nhìn lại thấy thật là giả tạo."
“Chính đạo, Dị Tiên Lưu không xứng."
Tất cả đều được nói ra với một ngữ khí bình tĩnh, kết hợp với sự việc gần đây của Dị Tiên Lưu, tạo thành lực sát thương cực lớn, đồng thời cũng khiến cho những lời làm người ta suy ngẫm sâu sắc của phái chủ Dị Tiên Lưu lúc trước, trở nên yếu đi rất nhiều.
"Người bất chính, ngôn từ có thể đoan chính ư?”
Cuối cùng, phái chủ Dung Thần Lưu nhàn nhạt mở miệng, lời này, chính là tru tâm.
Học sinh Thái Học, từng người ngẩng đầu lên, nhìn ve phía phái chủ Dị Tiên Lưu, thế lực khắp nơi bên ngoài cũng đều lần lượt thở dài.
Phải nói sự tình đạo chủng của Dị Tiên Lưu quả thật quá mức ác liệt, khiến cho lời nói của phái chủ Dung Thần Lưu giống như là những lưỡi dao sắc bén vậy.
Phái chủ Dị Tiên Lưu muốn mở miệng nói, nhưng lại không biết phải nói cái gì.
Lão muốn phản bác, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trâm mặc, bởi vì ngay cả lão, cũng không thể nào giải thích về việc đạo chủng Dị Tiên Lưu đưa tới đồ sát, trong đoạn thời gian bị phong bế, tâm tư của lão cũng có chỗ dao động.
Mà trận luận đạo này, mặc dù mới chỉ trải qua hai khâu, nhưng đến bây giờ, mặc kệ phái chủ Dị Tiên Lưu nói gì, dường như cũng không còn sức thuyết phục nữa.
Phủ chủ Thái Học cũng thở dài, đảo mắt quét qua mọi phía, vừa định mở miệng, nhưng đột nhiên, từ trong đám đông bỗng truyền ra một giọng nói lạnh lùng.
"Người bất chính, ngôn từ tất nhiên bất chính, phương pháp bất chính, lưu phái cũng là bất chính."
Giọng nói của Hứa Thanh vang vọng khắp bốn phía, dưới sự chú ý và ngạc nhiên của học trò xung quanh, hắn cất bước đi lên trên không trung.
Sự xuất hiện đột ngột của hắn ngay lập tức thu hút toàn bộ lực chú ý của tất cả học sinh Thái Học, các thế lực bên ngoài cũng vậy, Nhân Hoàng đang nhắm mắt cũng mở ra.
Theo từng đạo thân niệm khóa chặt, từng ánh mắt ngóng nhìn, Hứa Thanh đi chậm, trong sự chú ý của vạn người, bước lên đạo đài của Dị Tiên Lưu, trở thành người tu sĩ thứ hai trên đạo đài Di Tiên Lưu.
Phái chủ Dị Tiên Lưu thở gấp nhìn về phía Hứa Thanh, hơi ngạc nhiên, cũng hơi không hiểu, tự nhiên lão biết người học sinh trước mắt, nhưng cũng chính vì biết, thế nên cảm giác lạ lam đến từ trên người đối phương lại càng mãnh liệt.
Lão không thể tin rằng, người đệ tử gọi là Huyền Lôi Tử lại đi ra vào lúc này, nói ra những lời như thế, tất cả mọi thứ khiến lão hơi hoảng hốt.
Cuối cùng, cảm giác hoảng hốt biến thành nồng đậm mong đợi và ngờ ngợ.
Về phân Hứa Thanh đang đứng trên đạo đài của Dị Tiên Lưu, ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn về phía đạo đài màu đen của Dung Thần Lưu, quét mắt nhìn qua mọi người, cuối cùng rơi vào trên người Thất hoàng tử.
Hai mắt của phái chủ Dung Thần Lưu co rụt lại, ngóng nhìn Hứa Thanh, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc.
Mà Thất hoàng tử, mặc dù không cảm thấy quen, nhưng theo ánh mắt của Hứa Thanh quét qua, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ trong tối tăm, ảnh hướng tới tâm thân của gã.
Cho đến khi giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong miệng Hứa Thanh.
"Về việc đạo chủng của Dị Tiên Lưu, hôm nay ta mượn nơi đây, mời các học sinh Thái Học và Nhân Hoàng cùng nhau chứng kiến."
Hứa Thanh từ từ mở miệng, giơ tay phải lên, bóp nhẹ khối ngọc giản trong tay.
Bên trong ngọc giản lập tức phát ra từng đạo ánh sáng, những tia sáng này đan lại với nhau, phác họa ra một bức tranh sống động ở giữa không trung.
Trong tấm hình là một chỗ mật thất tu hành, có một người đang ngôi tu luyện ngay đó.
Người này, chính là Thất hoàng tử.
Đột nhiên xung quanh gã nổi lên một lượng lớn linh hồn của nhân tộc, số lượng rất nhiều, không dưới mấy trăm vạn.
Trong đó có già có trẻ, có nam có nữ, tuyệt đại đa số là phàm nhân, bọn họ đang kêu gào, khóc lóc và cầu xin tha thứ, nhưng sắc mặt của Thất hoàng tử rất bình tĩnh, không có bất kỳ một tia thương xót nào, há mồm hút những linh hôn đồng bào này vào trong miệng.
Trong lúc chậm rãi nhấm nuốt, trên người gã tràn ra pháp thuật của Dung Thần Lưu, dùng hồn của nhân tộc để xua tan bình cảnh Dung Thần, khiến cho bản thân có thể nhanh chóng dung nhập thêm càng nhiều vật liệu thân hơn nữa. Quá trình đó, rõ ràng có chỗ tốt cực lớn với gã, vì vậy trong mắt của gã lại lộ ra một tia sảng khoái khẽ lóe lên rồi lập tức biến mất.
So với linh hồn nhân tộc khóc lóc tuyệt vọng xung quanh, một màn trên...
Quả thật nhìn mà giật mình, khiến cho người ta phẫn nội
Mà khối ngọc giản này cũng không phải vật tâm thường, nó không chỉ có thể lạc ấn hình ảnh, ngay cả khí tức cũng đều có thể lưu lại, chịu được bất kỳ phương pháp nào đi nghiệm chứng, cũng chính bởi vì như vậy, sự tà ác của cảnh tượng trên càng không thể tưởng tượng nổi.
Tâm thần của toàn bộ học sinh Thái Học nổ vang, trong mắt mỗi người đều xuất hiện tơ máu, nộ ý cấp tốc tăng lên, khiến cho thiên địa biến sắc, gió giục mây vần.
Thế lực khắp nơi bên ngoài cũng đều xôn xao, nếu như việc này thực sự là do Thất hoàng tử gây ra.
Vậy mức độ ác liệt của nó, càng tăng mạnh hơn nữa.
Sắc mặt của Nhân Hoàng đồng dạng trở nên âm tram, một cỗ cảm giác lạnh như băng tràn ra từ trên người gã, nháy mắt bao trùm toàn bộ Hoàng đô, trong khoảnh khắc bầu trời bên ngoài trở nên tối tăm, từng đạo sấm sét nổ vang khắp thế gian.
Mà chỗ Thất hoàng tử, thân thể của gã ta run lên một cái, nhưng vẫn cố gắng duy trì thân sắc không thay đổi, đứng dậy bình tĩnh mở miệng.
"Phụ Hoàng, cảnh tượng này là giả, có người cố ý hãm hại tai"
"Ta có thể đi tới Vấn Tiên Chung để tự chứng nhận, cảnh tượng trong bức tranh này, không phải là ta!"
Thất hoàng tử mặt ngoài trấn định, nhưng trái tim đang run ray dù cho lúc gã ở Phong Hải Quân tiêu sái tự nhiên như thế nào, nhưng sau khi trở về Hoàng đô, đứng trước mặt Nhân Hoàng, sợ hãi và hoảng loạn vẫn chiếm cứ toàn bộ tâm thân như cũ.
Nhưng nếu như Hứa Thanh lựa chọn xuất hiện vào lúc này, tự nhiên sẽ không cho gã ta bất kỳ cơ hội nào để lật ngược tình thế, vì vậy hắn vẫy tay một cái, tên học sinh bị Ảnh Tử ký sinh bỗng nhiên xuất hiện.
Ngay một khắc vừa xuất hiện, không đợi đối phương mở miệng, Hứa Thanh giơ tay lên đập vào trán gã, cảnh tượng trong trí nhớ của gã ngay lập tức hình thành ở giữa không trung.
Hết thảy mọi thứ trong ngôi nhà dân ngày hôm đó, xuất hiện trong mắt mọi người.
Phong bạo, lại nổi lên.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra hàn mang, trong cơn bão đang nổ vang, hắn ngóng nhìn vào phái chủ Dung Thần Lưu đồng dạng đang nhìn mình.
"Là ai đang đầu độc đồng tộc?" "Là ai đang thôn phe hồn nhân tộc?"
"Là ai đang hùng hồn luận đạo?”
Giọng nói trâm thấp của Hứa Thanh truyền ra, ba câu, rung thiên động địa.
Giờ phút này, phái chủ Dị Tiên Lưu phía sau lưng hắn đang kích động vô cùng, còn phái chủ Dung Thần Lưu, lão nhìn Hứa Thanh thật sâu, trâm mặc.
Về phần Thất hoàng tử, gã nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, thân thể nhoáng một cái bay lên đến không trung, quỳ gối xuống trước Nhân Hoàng trên bầu trời, mở miệng hô to.
"Phụ hoàng, cảnh tượng đó là có người hãm hại ta, xin Phụ Hoàng cho ta một cơ hội tự chứng minh, ta có thể chứng minh tất cả dưới Vấn Tiên Chuông!"
Trên trời, Nhân Hoàng trong hoàng cung lạnh lùng nhìn Thất hoàng tử, trầm thấp mở miệng.
"Có thể." Bình thường thì âm thanh của Nhân Hoàng chính là thánh chỉ, từ trước cho tới bây giờ, lời của gã luôn là định số, nhưng hôm nay. . . không giống như mọi khil
Hứa Thanh bước ra một bước, giọng nói vang vọng.
"Không cần."
"Thay vì vấn chuông, không bằng vấn kiếm!"
Trong lúc nói, Hứa Thanh giơ tay phải lên chỉ về phía bầu trời.
"Kiếm Đết"