Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1649 - Chương 1831: Đế Kiếm Chém Hoàng Tử (1)

Chương 1831: Đế Kiếm chém hoàng tử (1) Chương 1831: Đế Kiếm chém hoàng tử (1)Chương 1831: Đế Kiếm chém hoàng tử (1)

Chuong 1831: De Kiem chem hoang tu (1)

Hai chữ De Kiếm vang vọng khắp bát phương, truyền thẳng tới trời cao.

Bầu trời Thái Học rung chuyển, từng đám mây nổ tung, tản ra bốn phía hóa thành từng vòng sóng chấn động mắt thường có thể thấy được.

Uy thế kinh thiên động địa, càng có một cỗ uy áp tối thượng truyên đến từ hư vô, trở thành cơn bão vô hình, trấn áp toàn Thái Học.

Nơi nó đi qua, toàn bộ những tòa tháp trắng trong Thái Học đều rung lắc, không gian rung chuyển, tất cả học sinh nhao nhao chấn kinh, ánh mắt của bọn họ đều bị một thân hình mặc trang phục không khác gì mình trên đạo đài màu trắng thu hút.

Lúc này, một người ở trên, vạn chúng ở dưới chú mục.

"Hắn vừa nói là. .. Đế Kiếm?" "Thân phận của người này. .

Trong nội tâm của học sinh Thái Học giống như có sấm sét nổ vang, đáy lòng của các thế lực khắp nơi bên ngoài cũng cuộn trào.

Trong mắt của phái chủ Dị Tiên Lưu càng lộ ra vẻ không thể tin được, ban đầu lão vốn tưởng rằng Huyền Lôi Tử có thể là vị tiền bối ẩn dật đó.

Nhưng sự tình phát triển, khiến cho lão hơi cảm thấy mơ hồ, đối phương. ... dường như không phải là vị tiền bối đó, nhưng thân phận của hắn vẫn làm cho người ta chấn động như cũ.

"Đúng là hắn! Thế mà ta lại tuyển được hắn gia nhập vào Dị Tiên Lưu?"

Lúc này trong lòng phái chủ Dị Tiên Lưu cũng không biết là kinh ngạc hay là vui mừng nữa, mặc dù đối phương không phải là người mà lão nghĩ, nhưng thân phận của hắn đủ để khiến nội tâm của lão không ngừng cuộn trào, không tự chủ được mà nhìn qua. Trên đạo đài, Hứa Thanh đứng thẳng.

Hắn một bộ áo dài màu trắng, một chiếc mặt nạ học sinh cùng màu, bộ dạng của hắn không chút khác biệt với tất cả học sinh trong Thái Học.

Cùng một trang phục, cùng một khí tức, dưới quy tắc đặc biệt của Thái Học, lúc đầu nhìn qua rất khó có thể thấy được sự khác biệt, nhưng đôi khi trang phục giống nhau mặc trên người khác nhau, kết quả sẽ không giống nhau.

Đặc biệt là trong một số nơi, sự khác biệt này sẽ được phóng đại vô hạn.

Như bây giờ chính là như vậy.

Nhưng người bên ngoài cảm thấy thế nào, Hứa Thanh không quan tâm, bây giờ trong ý niệm của hắn chỉ có một chữ 'giết, hắn đã muốn giết Thất hoàng tử từ rất lâu rồi.

Từ lúc còn ở trong Phong Hải Quận, đối phương cố ý đến muộn, vì độc chiếm chiến công mà ép chết cựu cung chủ, khi đó sát niệm của Hứa Thanh đã được gieo xuống.

Nhưng lúc đó, hắn không làm được.

Mà bây giờ, đã không giống lúc trước.

Hiện giờ trong mắt của hắn mang theo uy nghi, uy này như thiên như đạo, càng chứa đựng ý chí của nhân tộc, lạnh lùng nhìn về phía Thất Hoàng Tử.

Lúc này hắn đứng ở vị trí cao, mặc dù Thất hoàng tử đứng ở giữa không trung, nhưng vẫn là vị trí thấp hơn.

Nhiều khi, thời gian trôi qua bên trong năm tháng sẽ có được một loại mị lực rất độc đáo, bởi vì trong khi từng ngày từng năm chảy xuôi, nhân sinh cũng theo đó biến hóa dẫn đến địa vị của từng người biến chuyển.

Lần đầu tiên Hứa Thanh nhìn thấy Thất hoàng tử, đối phương cưỡi kim long xuất hiện ở trên bầu trời, bốn phía thiên quân vạn mã, giống như mặt trời đi đến biên giới chiến trường Phong Hải Quận.

Lần thứ hai là ở Quận đô Phong Hải Quận, đối phương được bao quanh bởi một nhóm tu sĩ, khí độ oai phong, vạn dân bốn phía triều bái, thu hút mọi sự chú ý.

Lúc đó Hứa Thanh ở trong tàn quân bên ngoài Đô thành, cùng so sánh với đối phương, quả thật giống như là mây và bùn vậy, Thất hoàng tử là mây trên trời còn Hứa Thanh là bùn dưới đất, không ai quan tâm.

Tiếp theo lần thứ ba và lần thứ tư cũng đều như vậy.

Cho đến khi Hứa Thanh trở về từ Tế Nguyệt đại vực, mọi thứ mới bắt đầu thay đổi, mà hôm nay... . càng là hoàn toàn đảo ngược.

Đây, chính là mị lực của thời gian.

Đó cũng là căn nguyên cơ duyện mà tất cả mọi người đều khát khao, cũng là những gì Hứa Thanh cố gắng phấn đấu đạt được sau cả chặng đường dài.

Trước đây Hứa Thanh không phải là mây, nhưng hôm nay Cổ Việt Chương Ngạn là bùn. Cảm giác tương tự cũng xuất hiện trong lòng của Thất hoàng tử, gã không còn duy trì sự trấn định của mình nữa, chớp mắt sụp đổ, thần sắc biến hóa kịch liệt.

Trong mắt của gã, người phản bác phụ hoàng bên trên đạo đài, hình bóng của hắn cao cao tại thượng, như mặt trời đỏ hừng hực khí thế, so sánh cùng hắn thì mình như là cát sỏi vậy.

Cảm giác này biến thành sự run rẩy và phức tạp trước đó chưa từng có, nổ tung trong tâm hồn gã, lan tỏa khắp cơ thể.

Ánh mắt gã nhìn về phía Hứa Thanh xuất hiện vẻ tức giận, cùng một chút điên cuồng.

"Ngươi... là... Hứa Thanh!"

Thất hoàng tử dùng một giọng khàn khàn mở miệng nói ra từng chữ một.

Cảnh tượng xuất hiện ở nơi đây, sớm đã làm danh tính của Hứa Thanh bại lộ trong lòng của tất cả mọi người đang theo dõi, mà câu nói của Thất hoàng tử cũng hoàn toàn vạch trần danh tính của Hứa Thanh.

Trong một thời gian ngắn, không khí của cả Thái Học và Hoàng Đô đều trở nên nặng nề đến cực điểm.

Bởi vì Hứa Thanh, không phải là người bình thường.

Hiện giờ hắn không chỉ là Vực tôn duy nhất của nhân tộc, mà còn mang trên mình Đế Kiếm!

Sự tồn tại của Đế Kiếm, từ trên một nghĩa nào đó, cho phép hắn thực sự có đủ tư cách để phản bác Nhân Hoàng.

Nhưng có tư cách và dám chân chính thực hiện là hai việc khác nhau.

Mà hiển nhiên là Hứa Thanh dám làm như vậy!

Hắn cũng thực sự có tư cách để nói ra tám chữ "Thay vì vấn chuông, không bằng vấn kiếm'.

Đặc biệt là bây giờ trong mắt của hắn, uy nghi đã dân dần biến thành ánh sáng màu vàng, lan tỏa ra bốn phía.

Không chỉ có ánh sáng trong mắt, mà còn có thêm càng nhiều ánh sáng vàng bắn ra từng chùm từ trong người Hứa Thanh.

Trong nháy mắt, có hàng trăm, hàng nghìn thậm chí là hàng vạn tia sáng màu vàng bao quanh Hứa Thanh, hóa thành biển ánh sáng.

Giữa ánh sáng rực rỡ chói mắt, trong ánh mắt chăm chú của hàng vạn người, một thanh đại kiếm huyễn hóa ra ở sau lưng Hứa Thanh.

Nhìn từ xa, mặt ngoài của thanh kiếm này như có màu đồng xanh, bên trên khắc hồi văn, phong cách cổ xưa sâu xa, đồng thời còn ẩn chứa sự bá đạo và tối cao.

Còn có cảm giác khai thiên tích địa, lộ ra khí thế cao quý tối thượng, khiến cho người ta kinh hãi.

Thái Học rung lắc, đạo đài vỡ vụn, toàn bộ mọi người nhìn thấy đều không khỏi kinh hãi.

Càng có vô số khí vận của nhân tộc, hóa thành mây ngũ sắc, hội tụ tới trên bầu trời của Hoàng Đô, đại địa nổ vang liên tục, chúng sinh trong Hoàng Đô không khỏi xuất hiện ý niệm cúng bái.

Đây là kiếm của tộc đạo, đây là kiếm của ý chí nhân tộc, đây là kiếm của truyền thừa nhân tộc.

Đây là, Đế Kiếm!
Bình Luận (0)
Comment