Chương 1832: Đế Kiếm chém hoàng tử (2)
Chương 1832: Đế Kiếm chém hoàng tử (2)Chương 1832: Đế Kiếm chém hoàng tử (2)
Chuong 1832: De Kiem chem hoang tu (2)
Trong một thời gian ngắn, học sinh trong Thái Học, hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập, theo bản năng quỳ lạy về phía Đế Kiếm.
Ngay cả cao tầng của Dung Thần Lưu trên đạo đài màu đen, tâm thần bọn họ cũng đều cuộn trào và lựa chọn cúi đầu trước Đế Kiếm.
Nhân Hoàng im lặng, ngóng nhìn về phía Hứa Thanh, không nói một lời.
Còn Thất hoàng tử, gã biết Hứa Thanh vẫn luôn muốn giết mình, giống như mình từng giây từng phút đều muốn giết chết đối phương, nhưng theo từng sự kiện xuất hiện, gã rất khó có thể chiếm được ưu thế, vì vậy chỉ có thể lựa chọn ẩn nấp, chờ đợi một cơ hội.
Nhưng bây giờ gã còn chưa đợi được đến cơ hội, đối phương đã tới chất vấn, mà chuyện hôm nay, khiến cảm giác sinh tu trong long cua ga giong nhu hoa thành sấm sét, không ngừng gầm ru, cuối cùng biến thành một tiếng gam trâm thấp.
"Hứa Thanh, sao ngươi dám lấy Đế Kiếm ra để dùng cho mục đích riêng của mình?”
Nói xong, Thất hoàng tử nhìn về phía Nhân Hoàng trên bầu trời xa xa, trong mắt lộ ra vẻ quấn quýt, ánh mắt đầy kính yêu và ngưỡng mộ, khiến cho hai mắt của Nhân Hoàng lộ ra một chút gọn sóng.
"Phụ hoàng, hài nhi thân là hoàng tử, từ nhỏ đã chứng kiến nhân tộc chúng ta suy tàn, chứng kiến phụ hoàng vất vả, thấy hàng vạn người khổ sở, trong lòng cũng có đau buồn, đã thê sẽ cống hiến cả đời cho sự khôi phục của nhân tộc chúng ta."
"Vì thế, hài nhi lựa chọn cứu viện Phong Hải Quận, lập công mở rộng lãnh thổ cho nhân tộc, mà sự giáo dục từ nhỏ đến lớn của ngài, hài nhi thời khắc luôn ghi nhớ, làm sao có thể làm ra sự tình không bằng súc sinh đó được!"
"Người trong cảnh tượng, không phải là hài nhiI"
Giọng nói tràn đầy bi thương của Thất hoàng tử vang vọng khắp nơi.
Gợn sóng trong mắt Nhân Hoàng cũng đậm thêm một chút, mặc dù vẫn chưa mở miệng, nhưng uy áp từ đến từ gã hóa thành ý nghĩa áp chế, bao trùm cả Thái Học.
Gã là Nhân Hoàng, nhưng cũng là một người phụ thân.
Mặc dù thân phận sau đã bị gã đè xuống, trở nên rất nhạt nhòa, nhưng bây giờ có người muốn giết nhi tử ở ngay trước mặt của gã, thân phận phụ thân khiến cho gã ta rất khó có thể bình tĩnh.
Mấy vị Thiên Vương dưới trướng cũng đều nhìn nhau, cuối cùng ngóng nhìn chăm chú tới Hứa Thanh.
Tâm hồn của toàn bộ học sinh Thái Học dao động, nội tâm của thế lực khắp nơi trong Hoàng Đô cũng đều vô cùng ngưng trọng.
Chuyện hôm nay, quá lớn.
Mà lời nói của Thất hoàng tử cũng hoàn toàn có đạo lý của nó.
Nhưng ngay khi suy nghĩ của mọi người đang rung chuyển, giọng nói lạnh lùng như rét đậm phủ xuống.
"On ào."
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn Thất hoàng tử, nhàn nhạt mở miệng.
Lời nói vừa ra, trong mây mù trên màn trời rõ ràng xuất hiện từng đạo thân ảnh khổng lồ, mỗi một thân ảnh đều mênh mông kinh người, thân phận của bọn họ càng làm cho người ta tôn kính.
Đó là. .... liệt tổ liệt tông, tiên hiền của nhân tộc.
Giờ phút này, toàn bộ được huyễn hóa ra ngoài.
Mà sự xuất hiện của bọn họ cũng tạo thành chấn động trong Thái Học, nội tâm của thế lực khắp nơi bên ngoài lại một lần nữa xuất hiện gợn sóng, cũng nghiền nát chất vấn của Thất hoàng tử.
Đây chẳng phải là tự ý sử dụng Đế Kiếm, đây là khí vận nhân tộc được tăng cường, tiên hiên làm chứng, hóa thành tộc đạo.
Hứa Thanh ngẩng đầu, hành lễ với những vị tiên hiên trên bầu trời.
"Hôm nay, Hứa Thanh mời các vị tiên hiên của nhân tộc chúng ta làm chứng, định tội nhi tử thứ bảy của Huyền Chiến Nhân Hoàng, Cổ Việt Chương Ngạn!"
Ánh mắt của Hứa Thanh lướt qua, rơi vào trên người Thất hoàng tử cuối cùng đã xuất hiện thần sắc hoảng sợ, mở miệng nói.
"Cố Việt Chương Ngạn, ngươi có bốn tội."
"Tội thứ nhất, cấu kết với Chúc Chiếu, cùng cấu kết với Thánh Lan từng là kẻ thù, đây là tử tội!"
Lời nói của Hứa Thanh vừa ra, Đế Kiếm phía sau lưng phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, tiếng kiếm vang vọng khắp cửu tiêu, rung chuyển trời đất.
"Tội thứ hai, để giành công lao nên cố ý tới chậm khiến cho cung chủ Chấp Kiếm Cung của Phong Hải Quận Khổng Lượng Tử bỏ mình, ngồi nhìn hàng vạn tu sĩ Phong Hải Quận chết oan, chỉ để tạo dựng danh tiếng của mình, đây là tử tội!"
Đế Kiếm rung động mạnh mẽ, tiếng kiếm vang càng lớn hơn, thân kiếm chấn động mãnh liệt, bên trong truyên ra một luồng khí tức ngập trời.
"Tội thứ ba, tham gia âm mưu giết chết Quận Trưởng của Phong Hải Quận, đây là tử tội!"
Đế Kiếm nổ vang, trực tiếp bay lên trời, ở giữa đất trời, đầu kiếm chỉ về phía Thất hoàng tử, vô số khí vận được tăng cường, vô số hào quang tràn ngập, trong lòng nhanh chóng tích tụ một cỗ sức mạnh hủy diệt kinh khủng.
"Tội thứ tư, để tu luyện tà thuật Dung Thần, thôn phệ linh hồn của nhân tộc, khiến cho người người phẫn nộ, đây là tử tội
Lời của Hứa Thanh nói xong, ánh mắt tràn ngập sát cơ, giơ tay chỉ vào Thất hoàng tử đang run rẩy, mở miệng nói nhẹ nhàng.
"Xin Đế Kiếm, chém kẻ tội đồ này!"
Một khắc lời của Hứa Thanh truyền ra, Đế Kiếm ở giữa không trung phát ra sức mạnh tối thượng, bau trời trở thành màu vàng, đại địa liên tục mọc lên từng tòa đại điện hư ảo, bên trong càng là hiện ra thân ảnh của Chấp Kiếm Đại Đế, ngóng nhìn về phía này.
Đế Kiếm khẽ động, chém về phía Thất hoàng tử, kiếm uy ngập trời, khí thế vô biên, có thể nuốt sơn thôn hà, nhưng nơi đi qua, hư vô nổ tung.
Kiếm này uẩn chứa hồn của nhân tộc, chứa muôn đời tang thương, thế không thể đỡ, cũng không ai có thể ngăn cản.
Thất hoàng tử hoảng sợ đến cực điểm, cấp tốc phóng về phía Nhân Hoàng, trong miệng càng truyền ra tiếng kêu tuyệt vọng.
"Phụ hoàng... .
Lời của gã cứ thế đứt đoạn ở đây.
Đế Kiếm với sức mạnh trảm thiên quét qua trên người gã, Thất hoàng tử không có tư cách chống cự, cũng không có khả năng tránh thoát, sau một chém, cơ thể của gã rung chuyển mạnh mẽ, hai tay tan vỡ, hai chân vỡ vụn, thân hình nổ tung.
Trong mắt còn sót lại một thoáng không cam lòng và hoảng sợ, theo phần đầu bị nghiền nát ... tan biến khỏi thế gian.
Trở thành tro bay.
Linh hồn của gã cũng không thoát khỏi hạo kiếp, trực tiếp sụp đổ, hình thần câu diệt, hoàn toàn hồn phi phách tán.
Vào thời khắc này, đạo mà gã tu luyện cả đời cũng biến thành hư ảo.
Huyết mạch hoàng tộc trên người cũng không thể giúp gã trì hoãn chút nào.
Đế Kiếm, Hoàng cũng có thể chém, huống chỉ là hoàng tử?