Chương 1840: Quận Thừa đại nhân, mời chỉ ra chỗ sai (2)
Chương 1840: Quận Thừa đại nhân, mời chỉ ra chỗ sai (2)Chương 1840: Quận Thừa đại nhân, mời chỉ ra chỗ sai (2)
Chương 1840: Quận Thừa đại nhân, mời chỉ ra chỗ sai (2)
Bên phía Phủ chủ Thái Học, thân thể già nua vẫn như thường, duy chỉ có hai mắt thâm sâu, vung tay lên, bên trong Thái Học lập tức nổ vang, trận pháp phòng hộ từ phía dưới đạo đàn tản ra, bao phủ bốn phương, bảo hộ toàn bộ học sinh.
Nhưng hình như Bạch Tiêu Trác đã không thèm để ý những thứ này vào trong lòng, lão nhìn qua Hứa Thanh, giọng nói khàn khàn vang vọng.
"Lúc ở Phong Hải Quận, là một mình ngươi đứng ra."
"Hôm nay, vẫn là một mình ngươi đứng ra."
"Hứa Thanh, ngươi có thấy bi ai không, nhân tộc như vậy, là thứ mà ngươi muốn sao?"
"Hắn là Đế Kiếm của ngươi không cách nào động ta đúng không, điều này nói rõ cái gì? Ngươi không hiểu sao?"
Hứa Thanh lắc đầu.
"Quá phức tạp, ta không muốn suy nghĩ.
"Ta chỉ biết một điều, Phong Hải Quận ta đứng ra, là bởi vì có một vị lão nhân mà ta rất tôn kính, mặc dù người đã chết trận, nhưng vẫn còn sống trong lòng ta."
"Đến tận hôm nay, Quận Thừa đại nhân ngươi vẫn hiểu lâm."
"Ta đứng ra, chỉ bởi vì ta muốn ngươi chết mà thôi." Ngữ khí của Hứa Thanh vô cùng bình tĩnh.
"Chỉ đơn giản như vậy?" Quận Thừa nở nụ cười, hỏi câu tương tự giống lúc trước.
"Nếu không thì sao!" Hứa Thanh thần sắc như thường, câu trả lời cũng không khác gì lúc trước.
"Ta cho là lần này ngươi sẽ nói rất nhiều." Quận Thừa nở nụ cười.
"Lần trước không, lần này cũng không.'
Hứa Thanh nói xong, thân thể lui ra phía sau vài bước, lại từ không trung hạ xuống, về tới trên đạo đài màu trắng của Dị Tiên Lưu, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn không thèm quan tâm tới Bạch Tiêu Trác trên không trung nữa.
Hắn đã làm xong việc mình phải làm, xé mở thân phận của phái chủ Dung Thần Lưu, như vậy tiếp theo... Hắn đã không cần thiết phải ra tay.
Bởi vì, đứng trước mặt đại nghĩa, bất kể lập trường nào cũng không thể lựa chọn bỏ qua, sự tình tiếp sau đó, sẽ do Nhân Hoàng xử lý.
Dau sao nơi đây cũng không phải là Phong Hải Quận, đây là Hoàng Đô.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Lúc này Nhân Hoàng ngẩng đầu lên, chú ý đến trên người Bạch Tiêu Trác, giọng nói uy nghiêm, pháp lâm thiên địa.
"Phủ chủ Thái Học, bắt đào phạm Bạch Tiêu Trác lại!"
Phủ chủ Thái Học nghe vậy, thân hình còng xuống chậm rãi thẳng tắp, đầu đầy tóc trắng trong thời gian ngắn trở thành màu đen, nếp nhăn ở trên mặt nháy mắt tan biến, cả người từ lão giả hóa thành trung niên.
Thân thể cũng truyền ra âm thanh ken két, trở lên cao lớn vô cùng, khí tức trên thân càng là bộc phát như hỏa lò, một luông sóng không ngừng xốc lên, trong mắt có ngàn ngôi sao và vô số hư ảnh sau lưng làm bầu trời biến sắc, một tòa thế giới hư ảo mơ hồ hiện ra trên bờ vai bên trái, kinh thiên động địa, chính là Quy Hư đại viên mãn!
Càng có huyết mạch hoàng tộc bốc lên từ trên người, hình thành kim long xông ra từ trong thế giới hư ảo, vờn quanh trên bâu trời, truyền ra tiếng gào thét về phía Bạch Tiêu Trác, lao lên.
Phủ chủ Thái Học đồng dạng cất bước, một bước này vừa ra, thiên địa tựa như nghịch chuyển, vô số quy tắc và pháp tắc theo tâm ý của lão mà biến, càng có hư ảnh nhật nguyệt tinh thần trồi lên, tựa như vật đổi sao dời, có thể khai thiên tích địa.
Bạch Tiêu Trác trâm mặc, không nhìn Hứa Thanh nữa mà nhìn về phía bầu trời, không ai biết lão đang nghĩ và đang nhìn gì, nhưng vào thời khắc này khí tức trên thân lão bỗng tăng vọt.
Dị chất tràn ra, Thần Nguyên cuộn trào, chấn động lộ ra chiến lực tương tự với Phủ chủ Thái Học.
Nhưng chiến lực của lão cũng không phải là đến từ tu vi, mà là đến từ Thần Tính toàn thân.
Giờ phút này lão giơ tay trái lên nhấn một cái về phía kim long, trong khi tay phải vung vay dị chất bốn phía hình thành một thần ảnh trấn áp về phía Phủ chủ Thái Học.
Âm thanh nổ tung lập tức vang vọng trên màn trời.
Song phương trong chớp mắt đã chiến đấu với nhau, khiến cho không gian Thái Học rung động mạnh, bầu trời u ám tựa như tận thế đã đến, cuồng phong quét ngang bát phương.
Mỗi một lần hai người va chạm, đều giống như có thiên lôi nổ vang dữ dội.
Đó là quy tắc và Thần Tính đối kháng, đó là pháp tắc và Thân Nguyên oanh kích, càng là quyết đấu giữa tiên tu và thần tu.
Hứa Thanh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn qua hết thảy.
So với lúc ở Phong Hải Quận, Bạch Tiêu Trác đã mạnh hơn.
"Dĩ nhiên lão không chỉ có như thế, thuật khôi lỗi còn chưa dụng ra, hạch tâm của Dung Thần Lưu cũng không hiển lộ."
Hứa Thanh thì thào trong đáy lòng, bầu trời lay động, một hư ảnh mênh mông như Thần Linh tay che bầu trời biến ảo, đập tới Phủ chủ Thái Học.
Phủ chủ Thái Học mặt không cảm xúc, thế giới trên vai trái chợt bay lên, tràn ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, lần nữa chồng lên cùng đối phương, cường thế đối kháng.
Vào lúc âm thanh nổ vang ngập trời, thân sắc của Bạch Tiêu Trác vẫn như thường mà giơ tay lên, hư vô sau lưng lập tức xuất hiện năm vòng xoáy, năm cỗ khôi lỗi cất bước đi ra từ bên trong.
Không ai nhìn ra đó có phải là nhân tộc hay không, bởi vì thân thể của bọn họ đều do tài liệu Thân Tính chắp vá tạo thành, tản mát ra lực lượng Thân Nguyên khiến cho dị chất nơi đây lần nữa trở lên nồng đậm.
Sau khi từng cỗ khôi lỗi xuất hiện, càng là riêng phần mình tràn ra chiến lực Quy Hư tứ giai, trên người cũng hiện ra thế giới hư ảo, chẳng qua đó là thế giới tử vong, mà nếu cẩn thận nhìn kỹ, có thể thấy bên trong thế giới tử vong của bọn họ dựng đứng những pho tượng Thần Linh khác biệt.
Sau khi xuất hiện, tất cả mang theo khí thế tuyệt sát lao vê phía Phủ chủ Thái Học.
Nhưng Thái Học thân là một trong những trọng địa của Hoàng Đô, tự nhiên không chỉ có một vị cường giả là Phủ chủ, trong thời gian ngắn lập tức có bảy tám đạo thân ảnh từ bát phương dịch chuyển đến.
Những người này thình lình đều là một số chủ nhân của các lưu phái, một khắc xuất hiện đã gia nhập vào chiến trường, khiến cho bên trong Thái Học rung chuyển càng lớn.
Cũng may là không gian của Thái Học coi như củng cố, trận pháp phòng hộ cũng đầy đủ, cho nên học sinh nơi đây không đáng lo, nhưng vẫn có một số người khóe miệng tràn ra máu tươi.
Cùng lúc đó, hoàng cung bên trong hình chiếu trên chân trời, có Thiên Vương phía dưới quay đầu nhìn tới Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng bình tĩnh, không nói tiếng nào. Thiên Vương đó thu hồi ánh mắt, chỉ nhìn tới chiến trường, không ra tay. Hứa Thanh tương tự đang nhìn.