Chương 1841: Vạch giới hạn với Thần Linh (1)
Chương 1841: Vạch giới hạn với Thần Linh (1)Chương 1841: Vạch giới hạn với Thần Linh (1)
Chương 1841: Vạch giới hạn với Thân Linh (1)
Hứa Thanh biết rõ thực lực của mình, đối mặt với Bạch Tiêu Trác tu vi Quy Hư đại viên mãn, hắn không phải là đối thủ.
Trừ phi vận dụng mặt trời Viễn Cổ.
Nhưng nếu như vậy, phạm vi ảnh hưởng quá lớn.
Sợ là cả không gian Thái Học đều sẽ tan vỡ, Hoàng Đô cũng lâm vào hạo kiếp.
Mặt khác. .. Giết một Bạch Tiêu Trác phải dùng tới mặt trời Viễn Cổ, Hứa Thanh cảm thấy Bạch Tiêu Trác không xứng.
Với đa số thời điểm, tác dụng của mặt trời Viễn Cổ là để uy hiếp và tự bảo vệ mình.
"Nếu như Đế Kiếm có thể động, vậy thì hết thảy cũng đều đơn giản."
Hứa Thanh cảm thấy tiếc nuối.
Đáng tiếc, bây giờ Đế Kiếm bất động, cho nên muốn giết Bạch Tiêu Trác, Hứa Thanh chỉ có thể dùng phương pháp bốn lạng đẩy ngàn cân.
Chỉ cần vạch trân thân phận của Bạch Tiêu Trác, lấy đại nghĩa nhân tộc diệt đối phương.
Về phần Ô Nha, vẫn chưa phải lúc.
Bây giờ lấy thế của Hứa Thanh, chưa đủ để rung chuyển một vị Quốc sư.
Vì vậy, hắn khoanh chân ngồi trên đạo đài màu trắng được trận pháp bao phủ, bên cạnh là phái chủ Dị Tiên Lưu và Trần Đạo Tắc, còn có rất nhiều học sinh phía dưới, cùng nhau nhìn lên cuộc chiến trên bầu trời.
So với Hứa Thanh biểu hiện ra bình tĩnh, giờ phút này bên Dung Thần Lưu là vô tận phức tạp, còn có sợ hãi cùng lo lắng không yên không cách nào áp chế.
Dù là phái chủ của Dị Tiên Lưu trong lòng cũng xuất hiện gợn sóng cực lớn, lão chẳng thể nghĩ ra phái chủ của Dung Thần Lưu, lại đúng là Chúc Chiếu Bạch Tiêu Trác.
Nhưng đáp án đó cũng làm cho lão thấy được ánh rạng đông.
Lão biết rõ sau trận chiến này, sự quật khởi của Dị Tiên Lưu đã trở thành thế không thể đỡ.
Dung Thần Lưu sụp đổ, tất cả học sinh cao tầng sẽ bị giám sát nghiêm khắc, tìm ra dư nghiệt Chúc Chiếu trong đó.
Mà hết thảy tất cả, đều vì vị lão tổ Hứa Thanh bên cạnh mang đến.
Trong đầu đủ loại suy nghĩ cuộn trào, phái chủ Dị Tiên Lưu nhìn qua Trân Đạo Tắc một bên, đối phương khẽ gật đầu với lão.
Đáy lòng của phái chủ Dị Tiên Lưu cũng trở lên kiên định, vì vậy lúc quay đầu nhìn vê phía Hứa Thanh, trong mắt lộ ra tôn kính nồng đậm.
Nhưng lực chú ý của Hứa Thanh không phải ở xung quanh bản thân, giờ phút này toàn bộ cảm giác của hắn đều đặt ở trên chiến trường. Đây là một trận chiến rất hiếm khi được quan sát, giúp cho tất cả mọi người càng hiểu rõ thêm đối với cảnh giới Quy Hư.
Còn đối với Hứa Thanh mà nói, ý nghĩa của việc quan sát cuộc chiến này càng sâu xa hơn nữa.
Bởi vì, đây đồng dạng cũng là cuộc chiến giữa tiên tu cùng thần tu.
Mặc dù cấp độ thể hiện ra không phải là Uẩn Thần, nhưng nhiều Quy Hư tứ giai ra tay, vẫn khiến cho màn trời mơ hồ. Cho nên những người tu vi không đủ nhìn tới, chỉ thấy sấm sét vang dội, nhật nguyệt ẩn hiện, bên tai đều là tiếng nổ vang, trong mắt một mảnh hỗn loạn.
Nhưng đối với tu sĩ Linh Tàng mà nói, bọn họ có thể thấy được càng nhiều hơn nữa.
Bọn họ có thể cảm nhận được biến hóa giữa quy tắc cùng pháp tắc trên màn trời, thậm chí có thể cảm giác được quy tắc trở thành thực chất, pháp tắc hình thành một tôn hư ảnh Viễn Cổ, không ngừng rung chuyển Thần Tính đến từ bên Chúc Chiếu.
Đây là xem đạo.
Lại căn cứ kinh nghiệm cùng trọng điểm tu hành của riêng từng người, cách nhìn khác biệt của từng người, quy tắc trên chiến trường lộ ra cũng sẽ không giống nhau, có người nhìn rõ ràng, ngược lại có người thấy cũng không rõ rệt.
Vì vậy học sinh trong Thái Học từng người nín thở ngưng thần, riêng phần mình cảm ngộ.
Chỉ có tu vi đến Quy Hư mới có thể chân chính thấy toàn bộ ý nghĩa của biểu tượng trên chiến trường, thấy tất cả quy tắc và pháp tắc hiển lộ, thấy vô số đại đạo chảy xuôi.
Ở trong mắt của Quy Hư, cuộc chiến trên bầu trời như đang tái hiện ra cuộc chiến Viễn Cổ, bên trong từng âm tiết của tiếng nổ vang đều ẩn chứa đại đạo.
Không ngừng vang vọng, hư vô nổ tung khiến cho này không gian Thái Học xuất hiện từng đạo khe hở.
Cẩn thận nhìn tới, những đạo khe hở đó đều có đủ quy tắc, làm cho tâm thần người ta chấn động, đồng thời theo bản năng suy nghĩ sâu xa.
Nhưng thật ra tất cả đều chỉ là biểu tượng, thứ chân chính ở bên trong, chỉ có đạt tới cấp độ tương đồng hoặc là cao hơn, mới có khả năng nhìn thấu.
Tu vi của Hứa Thanh không đạt tới, nhưng hắn không giống những người khác.
Hắn là tiên tu mà cũng là thần tu.
Vì vậy trong mắt của hắn, chiến trường cũng hoàn toàn khác biệt với người bên ngoài.
Thứ mà hắn thấy, đó là màn trời bị một đám màu sắc đa dạng đan vào nhau, tựa như một bức tranh trừu tượng di chuyển.
Trong bức tranh, toàn thân Bạch Tiêu Trác với bộ dáng Thần Linh, thân ảnh khi thì rõ ràng lúc lại mơ hồ.
Mỗi một lần giao ảnh thì vị trí lập lòe trên thân đều không giống nhau.
Phủ chủ Thái Học xuất thủ bằng tu vi kinh khủng của mình, nhất là bởi huyết mạch hoàng tộc gia trì, khiến cho Phủ chủ còn cường hãn hơn ba phần so với Quy Khư đại viên mãn bình thường.
Mỗi một lần ra tay, đều có trăm vạn ngàn vạn thậm chí nhiều hơn đại đạo biến ảo, phối hợp kim long bổn mạng bôn tẩu.
Hết thảy quy tắc đều tùy ý theo Phủ chủ mà thay đổi.
Khi thì hóa thành mặt trời chói mắt rực rỡ, lúc lại hóa thành chiến xa Viễn Cổ sát phạt xông tới, thỉnh thoảng hóa thành một tôn cự thú trước đây chưa từng thấy, hiện ra đạo kỳ dị, lấy các loại phương thức trấn áp về phía Bạch Tiêu Trác.
Mà bốn phía hai người, những phái chủ lưu phái khác tuy có chênh lệch, nhưng cũng đồng dạng kinh người. Bọn họ giao chiến với năm cỗ khôi lỗi dị tộc Dung Thần, đánh tới thiên hôn địa ám, đều có thương thế riêng.
Quy Hư đại viên mãn, bên trong bất cứ tộc quần nào cũng tính là một cỗ lực lượng đỉnh phong.
Thậm chí trong một số tộc đàn không có Uẩn Thần, bọn họ chính là tôn tại giống như Thần Linh.
Cho nên ở trên người của những vị Quy Hư đại viên mãn đó, tự nhiên cũng tôn tại một chút đặc thù kỳ dị.
Ví dụ như máu tươi của bọn họ rơi xuống, trực tiếp tạo thành một hồ nước huyết sắc trên mặt đất.
Mà âm thanh giao chiến vang vọng, càng có thể chấn vỡ đại địa một phương.
Cũng may trận pháp nơi đây kiên cố, toàn lực vận hành nên học sinh được bảo vệ trong đó cũng yên ổn, không có cắt đứt cảm ngộ của quá nhiều người.