Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1664 - Chương 1846: Nhân Hoàng, Mời Đánh Giá (2)

Chương 1846: Nhân Hoàng, mời đánh giá (2) Chương 1846: Nhân Hoàng, mời đánh giá (2)Chương 1846: Nhân Hoàng, mời đánh giá (2)

Chương 1846: Nhân Hoàng, mời đánh giá (2)

Một màn này khiến cho Bạch Tiêu Trác nhíu mày, đây không phải người lão muốn dụ, bọn họ nhìn như cùng một đường với Chúc Chiếu, nhưng trên thực tế lý niệm hạch tâm hoàn toàn khác biệt, đơn thuần là bọn điên.

Hình chiếu phía chân trời, Nhân Hoàng bên trong hoàng cung cũng hơi ngưng mắt lại, lúc trước gã có thể xuất thủ nhưng đã lựa chọn xem thế nào, bởi vì gã cũng muốn nhìn một chút, xem sẽ có người nào tới cứu viện.

Cho nên giờ phút này tâm tình của gã cũng có chút tương tự Bạch Tiêu Trác, vả lại càng ngoài ý muốn.

Vào lúc các phương thế lực đang kinh hãi, vị Đại Tế Chủ của Chân Lý Chi Ngôn xuất hiện phía trước Hứa Thanh ngẩng đầu lên, bên trong áo bào màu đen không nhìn thấy gương mặt, chỉ có thể thấy một đôi mắt màu đỏ, ngóng nhìn Bạch Tiêu Trác.

"Thần tử, không thể động!"

Nói xong, người mặc hắc bào quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh, hồng mang trong mắt tràn ra ý tham lam, càng có âm thanh nuốt nước miếng truyền ra từ trong miệng người này.

"Thần tử, lão nô đã tới chậm, ngài không có tổn thương gì chứ?"

"Nếu như để bị thương rồi, ảnh hưởng tới mùi vị, bị lẫn vào khí tức khác, vậy không thể ăn nữa."

Nói xong, âm thanh nuốt nước miếng của gã càng mãnh liệt hơn, mà giờ phút này, âm thanh cùng loại cũng từ trong miệng vô số người mặc hắc bào chỗ tế đàn trong khe hở truyên ra.

Từng người ngẩng đầu, vẻ tham lam nhìn qua khe hở, trông ngóng về phía Hứa Thanh.

Giáo lí của Chân Lý Chi Ngôn là tìm kiếm người không chết dưới ánh mắt của tàn diện Thần Linh, bọn họ cho rằng đây là người tàn diện Thần Linh chiếu cố, người như vậy, chính là Thân tử của Chân Lý Chi Ngôn.

Ăn Thần tử, bọn họ sẽ càng tiếp cận Thần Linh hơn.

Từ xưa đến nay, bọn họ đều là làm như vậy, nhưng sinh linh bọn họ ăn nhiều nhất chính là người mà tàn diện Thần Linh mở mắt một lân không chết, về phần tu sĩ hai lần mở mắt không chết, Chân Lý Chi Ngôn chỗ địa phương khác có lời đồn đã từng ăn, nhưng giáo chúng nhân tộc nơi đây lại chưa từng ăn.

Sắc mặt Hứa Thanh khó coi, hắn cũng không ngờ kẻ xuất hiện lại là Chân Lý Chi Ngôn, mà lời nói của đối phương cũng để cho hắn lập tức ý thức được, hôm ấy bản thân lấy Thần Thuật truy lại, mặc dù tìm kiếm đến Chân Lý Chi Ngôn, nhưng đồng dạng cũng bị người khác dò xét ngược và tra được một ít chuyện của mình.

Vì vậy, mới có đám điên này xuất hiện. Mà bây giờ, trong Thần Vực trên bầu trời, viên câu màu đen truyền ra một tiếng gầm nhẹ, dưới Đế Kiếm uy hiếp, nó cũng không miễn cưỡng xâm nhập, dường như hết thảy cử động lúc trước chỉ là một hồi thăm dò.

Bây giờ đã thăm dò được đáp án, nó lựa chọn lui vê phía sau.

Khe hở Thần Vực không hề mở rộng nữa, theo thời gian dần qua bắt đầu thu nhỏ lại, dan dân mơ hồ.

Về phần Bạch Tiêu Trác, mắt thấy cục diện không giống như mình suy nghĩ, lão ngẩng đầu nhìn qua Nhân Hoàng phía chân trời.

Nhân Hoàng cũng nhìn lão, ánh mắt bình tĩnh, giống như đang nói cho đối phương biết, mình, vẫn đang nhìn lão biểu hiện ra.

Một khắc ánh mắt song phương đụng chạm, chẳng biết tại sao trong đầu Bạch Tiêu Trác nổi lên một câu Hứa Thanh nói với lão trong Phong Hải Quận hôm đó. "Ngươi, không xứng đi theo Tử Thanh Thái Tử."

Bạch Tiêu Trác nhắm nghiền hai mắt.

"Thật ra hắn nói cũng đúng, bởi vì ta.... Không thuần túy."

Lúc lần nữa mở mắt ra, toàn bộ khí tức trên người Bạch Tiêu Trác thiếu đi một chút tang thương, nhiều hơn một chút linh động, cặp mắt của lão cũng trở nên thanh thản, giơ tay lên hung hăng vỗ về phía trái tim trong bộ ngực mình.

Dưới một vỗ này, trái tim đến từ Thần Vực lập tức nổ tung, truyền ra âm thanh nổ vang cuồng bạo, toàn bộ lực lượng Thần Nguyên ẩn chứa trong đó đồng loạt bộc phát.

Không chừa lại chút nào.

Vào thời khắc này, thân thể của lão cũng bắt đầu thiêu đốt kịch liệt.

Tựa như bươm bướm dập lửa, thể hiện ra cảnh rực rỡ cuối cùng của sinh mệnh ở giữa thiên địa. Loại bộc phát đó, dạng thiêu đốt đó, mang tới cho lão chính là trong nháy mắt trở lên đỉnh phong, khí tức trên thân ầm âm tăng vọt, lực lượng dị chất khuếch tán vô hạn, cảm giác Thần Linh cũng càng mãnh liệt hơn.

Dưới dị chất ảnh hưởng, màn trời trên đỉnh đầu ngay lập tức mơ hồ, bên trong một mảnh mông lung xuất hiện tia lửa.

Những tia lửa tạo thành hoa... là Thiên Mệnh Hoal

Ngay từ đầu là một đóa, rất nhanh là hai đóa, ba đóa. . . Trong chớp mắt, toàn bộ bầu trời Thái Học nở đầy Thiên Mệnh Hoa, thả mắt nhìn tới, giống như một bức họa quyển cực lớn được trải ra giữa thiên địa.

Vô cùng vô tận, bạt ngàn vô số, toàn bộ đều là lửa màu vàng hình thành, rực rỡ như tơ lụa.

Mà lưu hỏa trên đóa hoa chảy xuống, rơi xuống đại địa, tương tự có những bông hoa hỏa diễm đua nở, nhưng chúng không còn là Thiên Mệnh Hoa nữa, mà trở thành Bỉ Ngạn Hoa.

Màu sắc, là màu đỏ.

Vô biên vô han. . . . Gió nhẹ lướt qua, biển Bỉ Ngạn Hoa do lửa tạo thành nổi lên tâng tâng rung động, tựa như có người khẽ gay dây đàn cổ xưa, truyền ra âm điệu luân hồi.

Trên có Thiên Mệnh, dưới có Bỉ Ngạn, tạo thành biển hoa lửa vàng đỏ không ngừng nở rộ, không ngừng bộc phát, đây là diễm hoal

Có rất nhiều nghi thức để thành Thần, bây giờ xuất hiện ở Thái Học chính là một loại trong đó.

Một khi những thứ lửa đó tồn tại vĩnh viễn, như vậy chẳng khác nào thắp lên Thần Hỏa cải

Mà giờ phút này Bạch Tiêu Trác ở giữa thiên địa với thân thể mơ hồ, trong mắt người hậu thế, mỗi một lần trong nháy mắt nhìn tới đều sẽ thấy một hình thái khác biệt. Đồng thời trong biển hoa, chiến lực của lão cũng càng lúc càng kinh người, nhưng đáng tiếc, cuối cùng thì thắp lên Thần Hỏa cũng không phải đơn giản như vậy là có thể thành công, khó khăn quá lớn.

Hồng Nguyệt Thần tử thất bại, Bạch Tiêu Trác nơi đây... vội vàng triển khai, muốn thành công, đơn giản là không có khả năng.

Điểm này, có thể nhìn ra một chút từ biển hoa trong thiên địa, tia lửa ở biên giới của nó đã xuất hiện dấu hiệu dập tất.

Nhưng mặc kệ như thế nào, hiện giờ chiến lực của Bạch Tiêu Trác đã đạt đến cực hạn trong nhân sinh của lão.

Mà một màn trên, cũng khiến cho tâm thân của toàn bộ người ngóng nhìn sinh ra gợn sóng.

Không biết có phải hai mắt Nhân Hoàng phản chiếu tia lửa hay không, trong đó lại lộ ra ánh sáng rực rỡ. Trong lúc tia sáng lập lòe, giọng nói giống như tiếng Thần Linh lẩm bẩm của Bạch Tiêu Trác vang vọng Hoàng Đô.

"Thiên địa là lô, chúng sinh là than, vàng đỏ song hỏa, khai thần chi diệm, Nhân Hoàng, mời đánh giá.'

Thanh âm truyền ra, Bạch Tiêu Trác lập tức hành động, Thiên Mệnh Hoa vòng qua bầu trời, Bỉ Ngạn Hoa von quanh đại địa, lửa màu vàng cùng lửa màu đỏ kết nối hình thành một đạo sao băng thiêu đốt, gào thét về chỗ Nhân Hoàng!

Mây xanh bốn phía bầu trời cuồn cuộn, Thiên Mệnh và Bỉ Ngạn cùng tách ra, lửa vàng đỏ cháy hừng hực khắp bát phương, ánh sáng bình minh chiếu rọi vạn dặm.
Bình Luận (0)
Comment